Nước biển đen ngòm như vực sâu không thể nhìn thấy đáy.

Lúc này mưa lạnh rơi xuống mặt biển, kết hợp với gió to đập vào mặt Thẩm Dạ.

Đúng là biển thật.

Thẩm Dạ nhìn thẳng về phía đường chân trời, thầm nhớ lại rất nhiều tin tức báo cáo.

… Trên thế giới này luôn có một số thứ, một số người đột ngột biến mất.

Nửa năm trước.

Một hòn đảo trên biển gặp chuyện kỳ lạ, cả hòn đảo đều biến mất, đến tận hôm nay vẫn chưa xuất hiện trở lại.

Đây là ví dụ cực đoan.

Cũng có tình huống khác, ví dụ như một chiếc xe xuyên qua sương mù, xe không tổn thất gì nhưng người trong xe đã biến mất.

… Bản tin thường đưa tin về những chuyện này.

Thẩm Dạ mơ màng nhìn ra biển cả.

Đối với người thường, nơi thu hoạch được tin tức tốt nhất đó là báo cáo tin tức.

Thế nhưng…

Nếu chỉ xem mỗi tin tức thì không thể biết chân tướng của thế giới.

Thẩm Dạ đứng trước cửa sổ vỡ nhìn xuống bên dưới.

Nơi này là một hòn đảo.

Ngoài cục cảnh sát ra, bên ngoài có tận bảy tám bia đá xiêu vẹo trước ngôi mộ, tạo thành một khu mộ với quy mô nhỏ.

Hòn đảo này không lớn, chỉ đủ sức chứa một cục cảnh sát và một khu mộ nhỏ.

Bên ngoài là biển đen mênh mông không thấy đâu là bờ.

Tiếng báo động bỗng im bặt.

Lạc Phi Xuyên đứng trên bờ cát, nhét khẩu súng vào túi rồi rút một con dao găm màu đen ra.

Người đàn ông mặc đồ ngủ xanh xanh đỏ đỏ ở đối diện hắn cũng từ từ rút ra một cây trượng dài.

Hai người đối đầu trực diện.

Tiếp theo chỉ trong chớp mắt.

Mấy tên cảnh sát xông ra khỏi cửa, la lên với Lạc Phi Xuyên:

“Đại ca…”

Còn chưa dứt lời, cả Lạc Phi Xuyên, người đàn ông mặc áo ngủ, hòn đảo và mặt biển mênh mông bát ngát đều biến mất không thấy đâu cả.

Thành phố lại xuất hiện trước mặt mọi người.

… Quay về rồi!

Ngoài Lạc Phi Xuyên ra, mọi người và cục cảnh sát đều quay về với thế giới chủ.

Trong cục cảnh sát.

Tiếng còi báo động vang lên chói tai.

Mọi người hớt hải cả lên.

Trên lầu, trong phòng làm việc của cảnh sát trưởng.

Thẩm Dạ không nhìn nữa, bắt đầu suy nghĩ.

Cậu vốn tưởng cục cảnh sát là nơi an toàn nhất, ai ngờ lại có thằng điên đối đầu với cảnh sát trưởng.

Giáo hội…

Không biết là giáo hội nào.

Bỗng nhiên.

Cảm giác khác thường lại xuất hiện trong lòng Thẩm Dạ.

Toàn bộ cục cảnh sát đều mất điện.

Đèn chiếu sáng khẩn cấp quá tối, trong phòng tối đen mơ hồ.

Cậu đứng trước cửa sổ, vẻ mặt ngày càng khó hiểu.

Còn có một chuyện…

Trong lòng vẫn còn mơ hồ một chuyện, dù cố nhớ thế nào cũng không nhớ ra.

Cảm giác này khó chịu vô cùng.

… Rốt cuộc đó là gì thế?

Thẩm Dạ khó chịu cáu kỉnh, không khỏi thầm lẩm bẩm:

“Mình bị gì thế này? Chẳng lẽ trong phòng làm việc này có quỷ ư?”

Vừa dứt lời, một dòng chữ nhỏ phát sáng xuất hiện trên võng mạc của cậu.

“Năng lực thiên phú Vong Linh của cậu: Thì Thầm U Ám đã được kích hoạt.”

“Sau khi cậu điều tra, căn cứ vào thi thể này, linh hồn sẽ trở về trong cơ thể, giải đáp thắc mắc của cậu.”

“Nếu hắn không chịu giải đáp thì mãi mãi không được nghỉ ngơi…”

Căn cứ vào thi thể…

Thẩm Dạ bỗng vỡ lẽ, mặt tỏ vẻ không dám tin.

Nơi này.

Phòng làm việc của Lạc Phi Xuyên.

… Có xác chết?

Một giọng nói bỗng vang lên:

“Cảm ơn cậu, Thẩm Dạ.”

“Ai đó?” Thẩm Dạ đột ngột xoay người lại, nhìn vào căn phòng tối mù tối mịt.

“Tôi không ngờ mình còn có thể quay lại trong cơ thể của mình, tôi nương nhờ xác chết chưa phân hủy để trả lời câu hỏi của cậu.”

Giọng nói này rất quen…

Thẩm Dạ nổi cả da gà, cảm giác lạnh lẽo đột ngột từ sống lưng xộc thẳng lên gáy.

“Cảnh sát trưởng Lạc, là ngài đấy à?”

Thẩm Dạ thử hỏi.

Cậu bỗng nhìn về phía chiếc tủ làm việc cực lớn ở trong góc tối.

Sau khi đèn tắt, trong phòng tối tăm mà lạnh lẽo.

Căn phòng vốn là phòng làm việc của cảnh sát trưởng trống trải rộng rãi, ngoại trừ bàn làm việc ra thì còn bày thêm một bộ sô pha tiếp khách. Hai bên tường treo ngay ngắn các loại cờ thưởng vinh dự. Cửa sổ đối diện với bàn làm việc cũng rất rộng thoáng, có thể thấy cảnh đường phố bên ngoài.

Thế nhưng lúc này, một cơn gió tanh mặn thổi vào từ cửa sổ vỡ nát, giống như đang kể lại tình hình khác thường vừa rồi.

Trong phòng tối đen, chỉ có chiếc đèn khẩn cấp chợt lóe chợt lóe.

Tất cả có vẻ yên tĩnh mà quỷ dị.

Thẩm Dạ chậm rãi lùi về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn sang một góc đằng sau bàn làm việc.

Nơi đó có một chiếc tủ đứng lớn đang đóng kín cửa.

Kiểu tủ này rất bình thường, cao khoảng tầm hai mét, bên trong có thể đặt các loại đồ vật, cũng có thể treo mũ áo.

Phòng làm việc của các giáo viên trong trường cũng có loại tủ kiểu này.

Bỗng nhiên, giọng nói lại vang lên từ trong tủ:

“Rõ ràng là thợ săn, lại bị con mồi giết chết, con mồi kia vẫn còn giả trang thành dáng vẻ của thợ săn.”

“Một chuyện đáng buồn cỡ nào chứ.”

0.50600 sec| 2392.313 kb