Gia tộc lớn ăn trên ngồi trước, người dân bình thường luôn ở cách họ một con lạch trời không thể vượt qua nổi.
Đối với những người tầm thường không sinh ra ở vạch đích mà nói, nếu có thể tiến vào tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo thì chẳng khác nào cá chép hóa rồng, thoát ly khỏi tầng lớp bình dân.
Đó là con đường nối thẳng lên trời cao.
Thẩm Dạ nhìn về phía người đàn ông trung niên có mái tóc dài và bộ râu xồm xoàm ở đối diện.
Đối phương nhìn có vẻ khá ôn hòa, lúc nói chuyện trên mặt luôn có ý cười, khiến người khác bất giác nảy sinh lòng tin.
Bằng ánh mắt nhìn người từ kiếp trước của cậu, loại người như hắn chẳng biết đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm rồi.
Có điều trên người hắn có thêm vài thứ cậu không nhìn thấu được.
Sức Mạnh!
Hắn chỉ ngồi ở đó thôi, thế mà Thẩm Dạ lại cảm thấy dù mình có làm thế nào cũng không thể tấn công đối phương nổi.
Đây là thứ cảm giác xuất phát từ sâu trong nội tâm.
“Bạn học Thẩm, mạo muội hỏi một chút, thuộc tính Sức Mạnh của cậu rốt cuộc là bao nhiêu?” Quản lý Tiền thản nhiên hỏi.
“5.” Thẩm Dạ đáp.
Biểu cảm của quản lý Tiền lại càng hiền hòa hơn.
Lão Giang và hiệu trưởng trợn to mắt, liếc nhìn nhau.
Đám cảnh sát ở bên cạnh xì xào bàn tán.
“Thật sự là 5 à?” Quản lý Tiền vẫn trấn tĩnh, mỉm cười tiếp lời: “Trong giai đoạn cấp 2, Sức Mạnh có thể đạt tới 4.5 đã vượt qua ngưỡng kiểm tra của tập đoàn chúng tôi rồi. Nếu là 5 thì lại càng khác.”
“5 điểm là nhiều lắm ạ?” Thẩm Dạ hỏi.
“Sức Mạnh đạt tới 5 điểm là có thể điều khiển một số chiến giáp cơ động dùng để chiến đấu, cũng có thể làm những binh khí cổ đại cấp bậc bình thường đã bị tàn phá hơi nhúc nhích.”
“Hơn nữa thân pháp của cậu đã đạt điểm tối đa, còn mới có 15 tuổi… Thật sự khiến người ta không tìm ra được chỗ nào để bới móc.”
Nói đến đây, quản lý Tiền không nhịn được liếc thoáng qua hiệu trưởng.
Sao ông ta không nói sớm về thuộc tính Sức Mạnh xuất sắc của cậu bé này mà cứ hết lần này đến lần khác nói mãi về Tinh Thần Lực với hắn nhỉ?
Nếu biết trước Sức Mạnh của cậu là 5 điểm thì vừa nãy ở sân tập hắn đã chọn cậu luôn rồi.
“Ngài quá khen, chỉ là vừa nãy tôi mới đánh nhau một trận với người ta xong.” Thẩm Dạ nói.
“Không cần quan tâm đến chuyện đánh nhau, gia nhập tập đoàn của chúng tôi đi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu thi lại Sức Mạnh lần nữa.” Quản lý Tiền đáp.
“Còn được thi lại nữa cơ à?” Thẩm Dạ ngạc nhiên hỏi.
Cậu không nhịn được, lại liếc nhìn lão Giang.
Chỉ thấy lão Giang và hiệu trưởng cùng gật đầu thật mạnh, trong ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.
“Bình thường thì không được, nhưng có đôi khi vì không để bỏ sót nhân tài mà tập đoàn chúng tôi có tư cách đề nghị bộ giáo dục cho một số thí sinh thi lại một buổi riêng.” Quản lý Tiền thản nhiên nói.
“Đương nhiên là tôi đồng ý thi lại rồi.” Thẩm Dạ nói.
“Được, cứ như vậy đi. Chờ cậu thi xong thì tôi sẽ tới đón cậu.”
Quản lý Tiền đứng dậy, đang định rời đi thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, ngoái đầu lại nói: “Đúng rồi, lúc nãy quên hỏi, Tinh Thần Lực của cậu là bao nhiêu?”
“3.”
Thẩm Dạ báo ra một con số. Cậu cũng hết cách rồi, trong số 5 thuộc tính lớn, học sinh cấp 2 không kiểm tra hai thuộc tính là “Ngộ Tính” và “Độ Cộng Hưởng”. Về phần ba thuộc tính “Sức Mạnh”, “Nhanh Nhẹn” và “Tinh Thần Lực”, cậu không thể để thuộc tính nào cũng vượt trội hơn người thường được đúng không? 3 điểm chắc là bình thường rồi nhỉ?
Thẩm Dạ không chắc chắn lắm mà nghĩ bụng. Quản lý Tiền đang cất bước định đi chợt khựng lại.
Quản lý Tiền thu hồi nụ cười trên mặt, biểu cảm trở nên nghiêm nghị: “Bạn học Thẩm, cậu có thể làm mẫu một chút được không? Tôi nhớ rằng 3 điểm Tinh Thần Lực có thể di chuyển một cái ghế…”
Thẩm Dạ hiểu ý, lập tức cộng điểm thuộc tính vào Tinh Thần Lực, sau đó nhìn vào một cái ghế.
Chiếc ghế bị ý niệm của cậu ảnh hưởng, hơi nhấc lên, lơ lửng bất động giữa không trung.
Cả văn phòng rơi vào yên lặng. Đám cảnh sát là những người đầu tiên kịp phản ứng. Vị cảnh sát dẫn đầu thấp giọng nói: “Đi, rút lui.”
Dưới sự hướng dẫn của hắn, các cảnh sát rời khỏi văn phòng trước tiên.
Sau vài nhịp thở, chiếc ghế rơi xuống, đập vào sàn đánh rầm một cái.
“Tôi chỉ có thể giữ được lâu như vậy thôi.” Thẩm Dạ thở dài.
Hai mắt quản lý Tiền bỗng nhiên sáng rực lên.
“Ha ha ha, thật không ngờ, đúng là không ngờ!”
Hắn bật cười, giống như biến thành một con người khác, đột nhiên vỗ mạnh vào trán rồi nhảy dựng lên khỏi ghế, mặt mày đỏ bừng, cất tiếng hát:
“Lúc trước lụi bại tá túc đầu đường, hôm nay hát khúc hỏi thần tiên, lúc tới cả trời đất chung tay, cùng ta ở giữa mây xanh…”
“Thẩm công tử, cậu tạo hóa, tôi cũng tạo hóa.”
Thẩm Dạ ngẩn người.
Cái này, ngại quá… Cậu phải hát à? Cậu đâu có biết hát.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo