Người đàn ông cao gầy đứng trên hàng rào mái nhà, đeo kính mát màu nâu, quay mặt về phía bệnh viện, hai tay chắp lại với nhau, há to miệng như đang đọc gì đó.
Thẩm Dạ nhìn bức ảnh này rồi bỗng sững sờ.
Không hiểu tại sao từ lúc bước vào căn phòng làm việc này đến giờ, ngồi vào chỗ này, cậu luôn cảm thấy xung quanh như có gì đó.
“Không biết… Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp người này.”
Thẩm Dạ trả lời.
Lạc Phi Xuyên khẽ gật đầu, định nói gì đó thì thấy cửa phòng làm việc mở ra, mấy cảnh sát võ trang đầy đủ bước đến.
Cảnh sát cầm đầu bèn nói:
“Đại ca, đã bắt được mấy tên cướp ngân hàng, chúng đang ở phòng thẩm vấn, ngài xem…”
Đám cảnh sát đều phấn khích.
Ngay cả Thẩm Dạ cũng không kìm được nói: “Đã bắt được thật ư? Tôi nhớ đó là một người vô cùng mạnh, đã từng bị đưa vào danh sách truy nã.”
… Nửa năm trước đã có một vụ cướp ngân hàng xảy ra, chấn động cả thành phố.
Thẩm Dạ nhớ rất rõ vụ việc này.
Tâm trạng của cảnh sát kia rất tốt bèn bật cười: “Cậu nhóc, hỏi nhiều như vậy làm gì, mau trả lời câu hỏi của đại ca bọn tôi, không có gì thì quay về.”
Đám cảnh sát khác đều bật cười.
Thẩm Dạ không quan tâm lắm.
Bởi vì chuyện thẩm vấn phạm nhân không phải là chuyện mình nên hỏi.
Cậu quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp Lạc Phi Xuyên nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra.
“Tôi ở đây một lúc rồi đi ngay.”
Lạc Phi Xuyên nói.
Đám cảnh sát khác bèn mỉm cười: “Ừ, đại ca, bọn tôi ở bên ngoài chờ cậu.”
Cửa đóng lại.
Tiếng bật lửa và tiếng trò chuyện vang lên bên ngoài.
Cho thấy đám cảnh sát đều rất phấn khích.
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại.
Thẩm Dạ mất tự nhiên vặn cổ, cảm nhận cảm giác khó nói thành lời như có như không.
… Giống kiểu rõ ràng mình đã nhịn tiểu nhưng vẫn không tìm thấy nhà vệ sinh.
Đúng là kỳ lạ.
Phòng làm việc của cảnh sát trưởng.
Lạc Phi Xuyên chỉ vào người trong tấm ảnh, vừa lắng tai nghe tiếng động bên ngoài vừa nói với Thẩm Dạ:
“Theo kết quả giám định của chuyên gia, bọn họ cho rằng người này đang nghĩ cách kích hoạt thứ gì đó.”
“Thẩm Dạ, hôm đó cậu có mang theo món đồ kỳ lạ nào bên người không?”
Kích hoạt thứ gì đó…
Thẩm Dạ bỗng giật mình.
Pho tượng nguyền rủa của Vạn Đọa Ác Quỷ Vương!
Nghe nói pho tượng này đã chấm dứt mấy trăm vạn sinh mạng, nếu người đàn ông cao gầy kia kích hoạt pho tượng thì đồng nghĩa Lạc Phi Xuyên đã tìm thấy hung thủ còn gì.
Thẩm Dạ nhìn gương mặt xa lạ trên bức ảnh, cố gắng lục lọi trong ký ức nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì cả.
Pho tượng nguyền rủa đã biến mất rồi còn đâu.
Manh mối đã bị cắt đứt.
Trừ phi cảnh sát trưởng Lạc có thể tìm ra người đó.
Trước khi tìm thấy người, mình tuyệt đối không thể nói mình có liên quan đến pho tượng, bằng không chỉ tự chuốc lấy phiền phức.
… Trong dòng chảy dài đằng đẵng của lịch sử, hàng vạn người đã chết bởi lời nguyền của pho tượng.
Vậy tại sao cậu lại không chết?
Cậu có gì khác biệt?
“Báo cáo cảnh sát trưởng, tôi rất bình thường, không có gì khác thường cả.”
Thẩm Dạ trả lời.
“Cậu không cảm thấy ngạt thở, mất khống chế hoặc là mấy ý thức này kia à?”
“Không có…”
“Lạ quá…”
Lạc Phi Xuyên trầm ngâm, không biết hắn đang nghĩ gì.
Thẩm Dạ bỗng cảm thấy căng thẳng.
Căng thẳng khó hiểu.
Từ khi cậu bước vào phòng làm việc này đến giờ, dường như cậu hơi là lạ.
… Dường như cậu đang khó chịu về điều gì đó.
Kỳ lạ!
Vô cùng kỳ lạ!
Cậu cảm thấy như có điều gì đó ẩn giấu xung quanh mình, chỉ cần mình cất tiếng bắt chuyện…
Thì sẽ xảy ra chuyện trước giờ chưa từng có.
Ở đối diện bàn làm việc, biểu cảm của Lạc Phi Xuyên bắt đầu thay đổi.
Thẩm Dạ bỗng lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi.”
Cậu vừa dứt lời thì bắt gặp Lạc Phi Xuyên đặt cánh tay vừa nâng lên xuống dưới.
“Cậu nhớ ra điều gì rồi?” Lạc Phi Xuyên hỏi cậu.
… Lúc nãy hắn nâng tay lên định làm gì thế?
Sao trông giống như định ra tay thế này?
Thẩm Dạ cố kìm nén cảm giác lo lắng trong lòng, nói với vẻ mặt tự nhiên”
“Tôi nhớ mình có cầm theo bó hoa định tặng bạn mình, ngoài ra hình như cặp của tôi cũng đang mở…”
“Tôi nhớ rất rõ tôi đã kéo khóa cặp lại lúc tan học rồi.”
Lạc Phi Xuyên im lặng lắng nghe rồi nhíu mày.
Những chuyện này quá đỗi bình thường nhưng…
“Cậu đã kiểm tra cặp của mình chưa?” Hắn hỏi tiếp.
Lòng Thẩm Dạ bỗng nặng trĩu.
Không hiểu tại sao cậu cảm thấy dường như Lạc Phi Xuyên đã biết một ít gì đó.
… Như vậy cậu càng không được chủ động nhắc đến.
“Chưa nữa, đáng lẽ tôi nên kiểm tra cặp của mình.” Thẩm Dạ thở dài đáp.
Lạc Phi Xuyên cúi đầu như đang suy nghĩ.
Thẩm Dạ cảm thấy rất bất an.
Lần trước gặp mặt, ông chú cảnh sát trưởng đâu có vẻ mặt nặng nề thế này.
Hắn đang có tâm sự ư?
Hay hắn nghi ngờ mình đã làm chuyện xấu xa nào đó?
Không được, mình phải cẩn thận hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo