“Tôi có không?” Thẩm Dạ hỏi.
“Tuy cậu là người báo cáo cả sự việc nhưng cậu còn chẳng có nghề nghiệp gì, hẳn là sẽ không nhận được quân công đâu.” Tiền Như Sơn đáp.
“Đúng là làm người ta thất vọng mà.” Thẩm Dạ thở dài nói.
Còn chưa dứt lời, điện thoại di động của cậu cũng vang lên.
Chỉ thấy một giao diện nhảy ra trên màn hình điện thoại, nhanh chóng hiển thị từng dòng chữ nhỏ:
“Trong trận chiến này, bạn đã có cống hiến quan trọng.”
“Đối với trẻ vị thành niên, chính phủ có hình thức khen thưởng hợp lý hơn.”
“Kiện hàng của bạn đã được chuyển phát, mời bạn đến nhận ở đại sảnh tầng 1 của cao ốc Nhân Gian Võ Đạo trong thời gian gần nhất.”
“Bộ quản lý Quân Công và Quân Hàm Chính Phủ Liên Hợp Thế Giới.”
Sẽ là thứ gì đây?
Thẩm Dạ khá là tò mò, không nhịn được hỏi thử Tiền Như Sơn.
Tiền Như Sơn cười nói:
“Học sinh cấp 2 chỉ chú trọng nâng cao thể chất, lĩnh ngộ Tinh Thần Lực, học hỏi kiến thức văn hóa, khoa học. Chỉ khi nào lên cấp 3 mới có thể học những chiêu thức chuyên nghiệp chân chính.”
“Thế nên tôi đoán là một môn công pháp không tệ.”
“Tôi quả thật thiếu phương pháp công kích.” Thẩm Dạ cảm khái.
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Khi cả nhà Thẩm Dạ đến cao ốc của tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo thì được tiếp đãi rất nhiệt tình.
Tiền Như Sơn đích thân dẫn bọn họ đi tham quan các cơ sở huấn luyện và tu luyện, kho binh khí và đối thoại trực tiếp với các huấn luyện viên chuyên nghiệp.
Lại đi xem ký túc xá của Thẩm Dạ.
Nơi cậu ở một mình rộng hơn 100 mét vuông, được trang bị đầy đủ đồ dùng nội thất và các thiết bị điện.
Cuối cùng, cha Thẩm, mẹ Thẩm cũng yên tâm quay về.
Thẩm Dạ đứng trước cửa cao ốc, vẫy tay tạm biệt cha mẹ, nhìn hai người họ được một chiếc xe hơi của tập đoàn đưa về.
“Cậu định không nói gì với họ hết à?” Tiền Như Sơn hỏi.
“Không cần để họ lo lắng.” Thẩm Dạ đáp.
Hai người trở lại cao ốc, đi vào thang máy.
“Tiền tổng, có người muốn giết tôi.” Thẩm Dạ nói.
“Ai?” Tiền Như Sơn chờ cậu nói rõ.
“Rất mơ hồ, tôi cũng không biết đầu mình lại nổi tiếng như vậy, đã bị săn giết mấy lần rồi.” Thẩm Dạ nói tiếp.
“Tôi lập tức kiểm tra ngay, nếu không có việc gì thì tốt nhất cậu đừng ra ngoài.” Tiền Như Sơn trầm ngâm nói.
Thang máy lên thẳng tầng 135, xuyên qua tầng mây, đi đến tầng cao nhất.
Lúc này đã chạng vạng nhưng bầu trời vẫn trong xanh.
Tiền Như Sơn tự mình dẫn Thẩm Dạ đi xử lý ổn thỏa tất cả các thủ tục, sau đó cùng ăn tối rồi mới nói lời tạm biệt.
“Tôi đi tìm hiểu tình huống và giải quyết vài việc công, tạm thời không ở cạnh cậu được, có việc cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”
Hắn nói.
Thẩm Dạ lập tức trả lời:
“Vô cùng cảm ơn Tiền tổng hôm nay đã bận trước bận sau giúp tôi rất nhiều. Sau này có dịp, gia đình tôi sẽ tiếp đãi ngài, tôi bảo ba tôi uống với ngài một chầu rượu.”
Ý cười trên mặt Tiền Như Sơn trở nên tươi tắn hơn nhiều, đáp lại:
“Từ giờ trở đi, cậu chính là một thành viên của tập đoàn, kinh phí phụ cấp tháng này đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của cậu. Cậu có thể tùy ý tiêu xài.”
“Tôi bảo người đưa cậu về phòng.”
“Cậu có thể hoạt động tự do, nhưng tôi đề nghị cậu nên nghỉ ngơi thật tốt. Suy cho cùng, cậu đã trải qua một ngày tương đối dài, cần thả lỏng tinh thần.”
“Được rồi. Rất cảm ơn Tiền tổng.” Thẩm Dạ nói.
Tiền Như Sơn vẫy tay, lập tức có vài nam nữ lão luyện bước đến, theo hắn đi về phía sân bay bên ngoài sân thượng.
Tiếng ầm ầm vang vọng.
Máy bay rời khỏi cao ốc.
Tiền Như Sơn vừa lên máy bay đã bắt đầu làm việc ngay, nhanh chóng phê duyệt mấy chục văn kiện, lại mở cuộc họp nhỏ.
Sau khi họp xong, hắn đang đọc một phần tài liệu thì nữ trợ lý lặng lẽ đi đến, thấp giọng nói vài câu.
Tiền Như Sơn không thèm ngẩng đầu nói:
“Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì phá hỏng hình tượng tập đoàn.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.”
Nữ trợ lý gật đầu, nhanh nhẹn rời đi.
“Ngoài ra, kiểm tra các mối quan hệ xã hội của Thẩm Dạ, xem xem rốt cuộc là ai kết thù với cậu ấy.”
“Rõ.” Một trợ lý khác quay người đi.
Một bên khác.
Bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh.
Triệu Dĩ Băng nhanh tay mở điện thoại, xem một số đoạn video cô ta đã đăng lên mạng trước đó.
“Ác ý bắt nạt, hủy hoại tương lai của bạn học!”
“Đứng đầu khóa, bởi vì bản thân trượt một môn thi mà tâm lý vặn vẹo, báo thù xã hội, làm hại bạn học!”
“Cảnh sát đã vào cuộc, phải có câu trả lời cho việc này!”
Tốt lắm!
Độ nóng của chuyện này đang tăng dần.
Trong video, Tôn Minh khóc lóc đau thương, tình trạng thê thảm của các bạn học khác cũng được đăng tải, thu hút sự chú ý và bình luận của rất nhiều người.
Nhìn chung, sau khi sự việc đến nước này, khắp nơi đều đã chú ý tới, người trong cuộc chắc chắn sẽ bị xử lý.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo