Nó đi thông đến nơi nào?

Thừa dịp chốc lát này, Thẩm Dạ lại viết mấy cái mật mã.

Vẻ mặt đội trưởng Vương biến đổi.

Đó là thiết bị kích hoạt sự vụ khẩn cấp kết nối với trí năng nhân tạo trung ương của chính phủ thế giới, không thể để cậu ta viết tiếp nữa!

“Thằng nhãi, để tao xử lý mày trước rồi nói tiếp.”

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã vọt về phía Thẩm Dạ.

Gần như là tại giây phút hắn ta hành động, Thẩm Dạ thu bút, cơ thể uốn éo, cũng phóng về hướng đối phương.

Đối phương không phải kẻ ngu, mà cậu không có cách nào khác để kéo dài thời gian!

“Hở?”

Đội trưởng Vương phát ra tiếng kinh ngạc.

Dựa theo dự tính của hắn, đối phương đẩy cánh cửa kia ra, chắc chắn là muốn trốn vào đó.

Chỉ cần hắn tăng tốc vọt tới, đúng lúc bắt cậu ta lại là xong.

Thế nhưng cậu ta lại lao về phía hắn.

Chẳng lẽ là muốn đánh nhau?

Đội trưởng Vương khẽ liếm khóe miệng, rút chủy thủ màu đen ra nói: “Thằng nhóc dũng cảm mà ngu muội, tao sẽ cắt lấy đầu của mày vậy.”

Hai người nhanh chóng lại gần.

Đội trưởng Vương đã chuẩn bị ra tay --

Đột nhiên, Thẩm Dạ xoay người, đánh về phía cửa sổ bên cạnh.

Rầm!

Cậu đánh vỡ lớp kính cửa sổ, nghiêng người sang, lập tức phát động < Né Tránh> của “Nguyệt Hạ Lộc Hành”, cả người đạp vài bước trên tường bên ngoài lầu ba giống như lướt sóng, lao ra một cự ly rất xa, một lần nữa với tới bệ cửa sổ ở một chỗ khác, xoay người tiến vào hành lang từ cửa sổ mở ra.

Cửa sổ đang mở đó chính là cánh cửa đội trưởng Vương mở ra ban nãy!

Thẩm Dạ dạo qua một vòng bên ngoài tường, đi tới một chỗ khác trên hành lang!

Đội trưởng Vương theo sát ở phía sau cậu.

Thế nhưng sao Thẩm Dạ không biết điểm này được?

Cậu thêm toàn bộ điểm thuộc tính vào Nhanh Nhẹn, quát lớn một tiếng: “Xông lên!”

“Nguyệt Hạ Lộc Hành - <Đột Tiến> (đột ngột xông lên)!”

Chỉ thấy thân thể của cậu nghiêng về phía trước, cả người như mũi tên rời cung xông qua hành lang dài dằng dặc, về tới trước vách tường màu bạc.

Cậu rút cây bút kia ra tiếp tục viết mật mã lên trên vách tường, tay trái nắm lấy một khẩu súng lục, động đến cò súng.

Đoàng đoàng đoàng!

Liên tiếp ba phát, khiến đội trưởng Vương vừa rơi xuống một đầu khác của hành lang không thể không quay về <Né Tránh>.

Đây cũng là tranh thủ một chút thời gian.

Đội trưởng Vương bị đối phương kéo chạy một vòng, lại bị đối phương đột nhiên lấy súng ra dọa sợ hết hồn, sát ý không khỏi nảy lên khắp người.

Thằng nhãi đó học loại thân pháp này từ chỗ nào thế?

Không được, hắn đúng là đã khinh thường.

Động tĩnh ban nãy đã khiến cho người trên quảng trường bên ngoài chú ý rồi.

Phải nhanh chóng giết cậu ta mới được!

“Chết đi!”

Đội trưởng Vương lớn tiếng rống giận, nhưng đứng tại chỗ bất động.

Thẩm Dạ nhíu mày lại.

Ban nãy còn đuổi theo nhanh lắm mà, nhưng bây giờ lại bất động, là muốn công kích từ xa à?

Cậu không chút do dự nói thầm một tiếng “CỬA” trong lòng.

Cửa sắt đột nhiên xuất hiện ở trước người cậu.

Keng!

Một tiếng vang dội.

Chủy thủ màu đen đâm mạnh lên trên cửa sắt, sau đó rơi xuống mặt đất.

Chặn lại rồi!

Nguy hiểm thật, quả nhiên là công kích từ xa!

Thẩm Dạ vừa nhanh chóng viết mật mã, vừa thở phào nhẹ nhõm.

Chiêu ném mạnh chủy thủ ban nãy, tốc độ và lực đạo kia đều không phải cậu có thể ứng đối được.

May mà cậu đặt cửa trước người để chặn lại!

Càng may mắn hơn là, cửa này nhập gia tùy tục, hóa thành cửa sắt của phòng bảo quản vũ khí!

“Đây là cái gì? Năng lực thiên phú của mày à?”

Đội trưởng Vương ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.

Thẩm Dạ không trả lời.

Cái mật mã chết tiệt thực sự là quá dài, cái bút kia lại không dễ viết cho lắm, viết quá nhanh còn không được.

Đúng là làm cho người ta phát điên mà!

Đột nhiên, trên cửa sắt truyền đến một tiếng to lớn vang dội.

Đội trưởng Vương đang công kích cửa sắt!

Keng!

Hắn dốc hết sức đá một phát lên cửa, cánh cửa nhất thời bị đá bay, lao về phía Thẩm Dạ.

“Giải tán!”

Thẩm Dạ vẫn viết tiếp, nói thầm trong lòng.

Cánh cửa nhất thời biến mất.

“Tao giết mày…”

Đội trưởng Vương quát lớn, xông thẳng đến.

“CỬA!” Thẩm Dạ lại thì thầm.

Chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang lên, đội trưởng Vương lao đến quá nhanh, bất ngờ không kịp đề phòng đụng đầu vào cửa sắt, trên đầu đều nổi lên một cục lớn.

Loại trêu đùa này khiến hắn ta cuối cùng cũng kiềm chế không được.

“Mày tưởng như vậy là có thể chặn được tao à? Nực cười...”

Sát ý của hắn ta nổi lên bốn phía. Hắn ta xoay người đánh vỡ tường, vượt qua cửa sắt, nhằm về phía Thẩm Dạ.

Giờ khắc này, Thẩm Dạ buông bút xuống.

Cuối cùng cũng viết xong mật mã.

Ba hàng chữ nhỏ phát sáng hiện lên trên vách tường:

“Kiểm tra mật mã không sai.”

“Côn Luân đã đến, hiện tại bắt đầu dò xét khẩn cấp xử lý tình huống.”

“Đang rà quét toàn bộ cục cảnh sát.”

Ngay sau đó, trên vách tường màu bạc vang lên một giọng nam hùng hậu nho nhã lễ độ:

“Trước mắt đã phát hiện thi thể của Lạc Phi Xuyên, thành công nghiệm chứng sóng não của Lạc Phi Xuyên đã biến mất.”

1.17834 sec| 2391.625 kb