Chương 304. Nhân tình của Vương Tú Nhi
Thượng Ất dở khóc dở cười nhìn Vương Tú Nhi, rõ ràng là nha đầu này đã hiểu lầm chính mình. Nhưng cô ta nhắc đến “Những thể thoái hóa” là có ý gì, lẽ nào gần đây còn có thể thoái hóa khác sao?
Thượng Ất buộc phải nâng cao cảnh giác, thể thoái hóa và thể thể thoái hóa hoàn toàn mặc dù chỉ khác nhau hai chữ, nhưng sức mạnh uy hiếp chắc chắn chênh lệch đến vài cấp.
Sự xuất hiện của thể thoái hóa hoàn toàn là không thể dự đoán được, giống như những thây ma trong phim, vài giây trước vẫn còn giữ được ý thức con người, vài giây sau đã biến thành quái vật ăn thịt người.
Tóm lại, một khi gần đây xuất hiện thể thoái hóa, chắc chắn nó phải thu hút đủ sự chú ý. Nghĩ đến bãi đậu xe dưới lòng đất nơi Quan Tiểu Dĩnh và Hoa
Anh Hùng là một ví dụ đẫm máu, nếu không phải vì mất cảnh giác thì những người sống sót ở đó đã không chết hoặc bị thương nặng như vậy!
“Tôi tên Thượng Ất, tại sao cô và đồng bọn thể thoái hóa của cô lại nhất thiết muốn vào sở thú, đừng có viện cớ mất đồ quan trọng với tôi, dù cho là săn bắt nhân loại cũng hợp lý hơn cái lý do cô vừa nói.
“Ừm, vừa nãy đúng là tôi lừa anh, thật ra tôi phải tìm một con vật, nó có thể nói cho chúng tôi làm thế nào để sống sót.”
Vương Tú Nhi không còn che giấu mục đích, nhưng vì thận trọng cô không nói tên của vua cá heo.
“Con vật có thể nói cho các người biết làm sao để sống sót? Nói thế nào, cô đừng nói nó biết tiếng người... đợi đã, cô nói con vật, có phải là một con cá heo không?
Nhìn Vương Tú Nhi, Thượng Ất đột nhiên nhận ra mục tiêu phải tìm kiếm của mình có tin tức rồi.
Tiến sĩ L đã nói, trong bán kính hàng chục km, sinh vật thông minh nhất là cá heo. Nếu loài vật nào có thể nói tiếng người, thì khả năng 99% chính là tên này!
“Làm sao anh biết được?”
Vương Tú Nhi bất ngờ nhìn về phía Thượng Ất, bất giác lùi về phía sau vài bước.
Một người đàn ông xa lạ từ đâu tới mà lại biết được bí mật của vua cá heo. Lại còn với dáng vẻ trang bị đầy đủ, lẽ nào là vì...
“Đừng hỏi làm sao tôi biết, bây giờ dẫn tôi đi tìm con cá heo đó, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô và đồng loại!”
Thượng Ất nhìn thấy Vương Tú Nhi xoay người bỏ chạy, hắn vươn bàn tay to lớn, ngay lập tức Vương Tú Nhi với gương mặt tái nhợt xuất hiện trước ngực hắn.
“Buông tôi ra, tôi sẽ không đưa anh đi bắt vua cá heo, buông tôi ra ngay!”
Vương Tú Nhi cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng cánh tay của Thượng Ất đang vòng quanh ngực cô như một thanh sắt, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được.
Điều khiến Vương Tú Nhi bất ngờ hơn nữa là khi cô vùng vẫy, chiếc áo mỏng manh của cô bị rách ra, gần như lộ ra cả bầu ngực căng tròn trơn mượt, trắng như trứng gà cọ vào cánh tay của Thượng Ất. Một luồng nhiệt kỳ lạ dần dần quét qua toàn thân cô.
"Đừng giãy giụa vô ích nữa. Tôi sẽ không thể để cô đi trước khi bắt được con cá heo kia... Này, cô sao vậy, có phải tôi dùng lực quá mạnh làm cô bị thương không?”
Do góc độ có vấn đề nên Thượng Ất không nhận thấy sự khác thường ở ngực của Vương Tú Nhi, chỉ ngạc nhiên là thân thể Vương Tú Nhi đột nhiên mềm nhũn ra, cả người gần như mất hết sức lực, ngã quỵ trong vòng tay hắn.
Đúng lúc này, tiếng bước chân ồn ào truyền đến, theo sau đó là vô số bóng đen lao ra từ đống đổ nát trước mặt Thượng Ất, bao phủ xung quanh như những con sói hoang tìm thức ăn, vây lấy Thượng Ất và Vương Tú Nhi.
"Ha ha, đây không phải là Vương Tú Nhi sao? Lần trước may mắn cho cô có thể chạy trốn. Nha đầu can đảm như vậy, cô còn dám quay lại à?" Trong đám đông, một người đàn ông cao gầy, mặc vest, tóc bù xù bước tới, cẩn thận quan sát.
"Trịnh Bích, anh đừng quên, trước khi thể thoái hóa của chúng ta chưa bị biến dị, họ cũng là những người bình thường giống như các ngươi. Hơn nữa, tôi nhớ rằng con gái Trịnh Tiểu Yến của anh cũng là một thể thoái hóa, mặc dù mười ngón tay của nó bị biến thành hình dạng móng ngựa, nhưng nó vẫn là đứa trẻ lương thiện, còn giúp chúng tôi thoát khỏi sự truy sát của anh, vì vậy..."
“Vì vậy, tao đã giết nó, còn đem đi nấu chín rồi phân phát cho mọi người trong trại!” Trịnh Bích ngắt lời Vương Tú Nhi với vẻ mặt tự hào, khiến
Vương Tú Nhi rùng mình.
"Anh… anh đã ăn thịt con gái của mình? Nhưng nó chỉ là một cô bé mười mấy tuổi..."
"Nó không còn là con gái tao nữa. Cơ thể của nó đã bị yêu quái chiếm giữ. Tao giết nó chính là tao đang giết yêu quái, báo thù cho con gái mình. Còn tao ăn cơ thể nó, cũng là để ngăn quái vật sinh ra lần nữa! Bọn tao đang thay trời hành đạo, bọn tao đang làm việc tốt!"
"Phải, thay trời hành đạo! Giết yêu quái ăn thịt yêu quái!"
Khuôn mặt méo mó của Trịnh Bích lộ ra vẻ điên cuồng, những người tị nạn đang co mình trong bóng tối phía sau gã, dường như cùng lúc rống lên một cách phấn khích, như thể họ thực sự ăn một con yêu quái chứ không phải một cô bé tội nghiệp.
"Vì vậy, Vương Tú Nhi, tao sẽ cho mày một cơ hội chuộc tội cuối cùng. Mày vào công viên Hải Dương dẫn dụ bọn quái vật cá heo ra. Chỉ cần giúp bọn tao bắt được nó, tao đảm bảo mày sẽ không chết! Nào, hãy chứng minh với thế giới mày là một con yêu quái tốt. Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu mày còn chấp mê bất ngộ, tao sẽ lột sạch quần áo của mày, chặt đôi cánh của mày, đem mày từ từ nướng chín rồi ăn!"
Trịnh Bích nói, đột nhiên từ phía sau hung hăng lấy ra một cái xẻng, xoay xoay nhắm vào Thượng Ất và Vương Tú Nhi, vẻ mặt dữ tợn nhìn họ, dường như chỉ cần Vương Tú Nhi dám từ chối, gã sẽ lập tức dùng chiếc xẻng sắc bén chém cô.
"Điên khùng... một lũ điên khùng..." Vẻ mặt Vương Tú Nhi đau khổ lắc đầu, cô không hiểu, chính bọn họ mới là thể thoái hóa biến dị, nhưng tại sao những người bình thường này lại giống quái vật hơn? Trên thế giới này, rốt cuộc ai mới được gọi là quái vật?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo