Chương 296. Giúp tôi giết một người (2)

 

Càng nguy cấp hơn là, lúc trước cơn siêu bão kia gần như phá huỷ nơi làm tổ của tất cả sinh vật trong phạm vi mấy trăm km. Hiện tại không chỉ có lương thực, bây giờ tìm một cây cỏ dại có thể nhai có thể nuốt cũng vô cùng tốn công, càng không cần phải nói đi săn bắt động vật thoái hoá để ăn thịt sống qua ngày.

 

Đơn giản mà nói, lương thực tồn dư của quân đội chỉ có thể chống chọi nhiều nhất là một tháng. Ở trong đoạn thời gian này, nếu không tìm thấy thực phẩm thay thế, đừng nói tới là người sống sót bình thường, ngay cả quân nhân bộ đội, dị năng giả tất cả cũng sẽ bị chết đói!

 

Vì thế, những vị tai to mặt lớn ở căn cứ Đế Đô đã ra tử lệnh cho tiến sĩ L, trước khi đồ ăn hao hết, cần phải có kết quả tìm ra thứ có thể thay thế đồ ăn. Nhưng mà bất kỳ ai biết sơ về sinh học cũng biết, cho dù tiến sĩ L có được kết quả như là cải tiến giống lúa cũng tuyệt đối không thể lớn nhanh, có thể thu hoạch được trong một tháng ngắn ngủi rồi nuôi sống nhiều người như vậy.

 

Tuyệt vọng bắt đầu chậm rãi tràn ngập, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, trừ phi phát sinh kỳ tích, nếu không tất cả mọi người đều sẽ bị chết đói mà thôi.

 

Nhưng mà lại vào ngay chính lúc này, kỳ tích đã xảy ra. Quân khu Hà Dương nhắn tin báo, người biến dị não bộ Cao Trác Nhiên của bọn họ phát hiện một giống bắp thần kỳ ở địa phương. Mà trải qua thử nghiệm cải tiến của Cao Trác Nhiên, loại bắp này không chỉ có được khả năng thích ứng mạnh mẽ mà ở nơi đất cát cũng có khả năng đơm hoa kết trái, hơn nữa chu

 

 

kỳ trưởng thành cũng rất ngắn. Chỉ cần 3, 4 tuần là có thể kết ra mấy chục trái rất lớn, có thể cung cấp đầy đủ nhu cầu năng lượng của một người đàn ông cường tráng trong suốt một tuần.

 

Mà hiện tại, quân khu Hà Dương nhắn tin báo tới, người biến dị não bộ Cao Trác Nhiên của bọn họ chuẩn bị mang theo bắp biến dị đến với Đế Đô, nhằm trợ giúp trên trăm vạn người sống sót ở Đế Đô vượt qua cửa ải thiếu đồ ăn chết chóc này!

 

“Ông không muốn Cao Trác Nhiên tiến vào căn cứ ở thủ đô? Nhưng vì sao lại vậy, bắp biến dị có sản lượng cao như vậy, nó có thể cứu sống được biết bao nhiêu mạng người đấy!”

 

Thượng Ất nhịn không được xen mồm cắt ngang lời nói của tiến sĩ L. Nếu là bởi vì vậy mà đòi giết chết Cao Trác Nhiên thì đúng là Thượng Ất không ra tay được.

 

“Bắp biến dị của Cao Trác Nhiên có vấn đề. Thứ thực vật không phù hợp với quy luật của tự nhiên, trong gen chắc chắn cũng có khiếm khuyết đáng sợ.”

 

Vẻ mặt của tiến sĩ L nghiêm trọng nghiêm túc, hai cánh tay mảnh khảnh khua khoắng trong không khí, “Cậu còn nhớ rõ sự việc thực phẩm biến đổi gen ở nước Hoa trước kia không? Bởi vì nghèo khó, lúc ban đầu nước Hoa có người trong mấy thế hệ ăn loại thực phẩm biến đổi gen sản lượng cực cao này để sống, nhưng sau đó 50 năm tác hại bắt đầu hiển lộ. Một lượng lớn bệnh khó chữa thừa dịp bùng nổ, rất nhiều người cả đời thậm chí còn chưa uống một ngụm rượu, hút một điếu thuốc, thế nhưng cuối cùng lại bị chết do ung thư gan. Còn có vô sinh, hoặc là sảy thai liên tiếp… Có chứng cứ rõ ràng cho thấy hết thảy những điều này đều có liên quan đến thực phẩm biến đổi gen.”

 

“Nhưng mà đó là bắp biến dị, không phải là bắp biến đổi gen. Tôi không tin bên quân khu Hà Dương dù biết rõ ăn vào sẽ chết người còn để cái loại giống này mở rộng gieo trồng quy mô lớn!”

 

Thượng Ất cật lực tranh cãi, tiến sĩ L lại nở nụ cười lạnh lùng nói: “Cậu quá ngây thơ rồi. Hay nói cách khác cậu đã nghĩ quá tốt về những người cầm

 

 

quyền đó. Chỉ cần có thể sống an ổn qua ngày, chỉ cần có thể bảo đảm quyền lợi của bọn họ vẫn còn đó, cho toàn dân ăn thực phẩm có độc thì là cái thá gì chứ?”

 

“Thượng Ất, nói thật không phải là tôi vu khống. Tôi có chứng cứ. Cậu xem đây là cái gì?” Tiến sĩ L xòe lòng bàn tay, mấy hạt giống thực vật từng hạt đầy đặn, màu sắc đẹp mắt xuất hiện trước mặt Thượng Ất.

 

“Đây là vài loại hạt giống lương thực mà tôi đã cải tiến bằng kỹ thuật biến đổi gen. Theo suy đoán của tôi, cho dù chúng là ở thời gian trưởng thành hay là số lượng kết trái cũng đều không thua kém gì bắp biến dị của Cao Trác Nhiên. Nhưng mà vừa nãy tôi đã nói, loại kỹ thuật biến đổi gen sinh vật này có tác hại rất lớn. Sau khi dùng trong thời gian dài, thì hệ thống sinh sản của con người sẽ không thể tránh khỏi chịu tổn thương. Cho nên tôi chắc chắn sẽ không cho phép loại đồ vật này được xuất hiện ở bên ngoài.”

 

“Vậy nếu chỉ ăn trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi?” Thượng Ất chưa từ bỏ ý định hỏi, rốt cuộc so với việc không thể sinh con thì trước hết là phải sống sót đã.

 

Trong thời gian ngắn hẳn là không có việc gì. Nhưng mà cậu có biết hay không, một khi những người sống sót quen ăn những thực phẩm này, chúng ta sẽ rất khó thay đổi nhận thức của bọn họ. Đương nhiên những việc này đều không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là độ biến dị não bộ của Cao Trác Nhiên. Đối với loại người biến dị não bộ cấp hai mà nói, cái thứ bắp biến dị này hoàn toàn không thể hiện hết được năng lực của hắn. Cho nên, tôi cho rằng hành động cung cấp bắp biến dị chỉ là ngụy trang mà thôi. Mục đích chân chính của hắn là muốn đi vào thủ đô. Còn sau đó hắn có âm mưu muốn làm gì không, tạm thời tôi suy đoán không ra. Rốt cuộc tôi chỉ là người biến dị não bộ cấp một. Cả năng lực đoán trước, kiểm soát mọi việc chắc là vẫn không bằng hắn được.”

 

Tiến sĩ L dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói, nhưng Thượng Ất có thể nghe ra được tâm tình của ông ta không hề bình tĩnh.

 

Cùng là người biến dị não bộ, tuy rằng Cao Trác Nhiên chỉ cao hơn tiến sĩ L 10% mà thôi, nhưng mà về mặt kiểm soát cùng một sự việc, sự chênh lệch cũng không chỉ đơn giản như là 10%.

 

 

Việc này cũng giống như một đứa bé năm tuổi so tài đọ sức với một đứa trẻ bốn tuổi, tuy rằng cả hai đứa chỉ hơn kém một tuổi, nhưng mà sự chênh lệch chắc chắn không đơn giản chỉ là một tuổi. Trong phần lớn trường hợp, đứa trẻ năm tuổi bất luận là xét về thể lực hay là trí thông minh, đều hẳn là có thể đè bẹp đối thủ bốn tuổi.

 

 

0.33489 sec| 2428.016 kb