Chương 303. Tôi không có hứng thú với cơ thể cô (2)
Lần mạo hiểm xuất hiện này của cô chỉ có một mục đích, lợi dụng cái người đàn ông thoạt nhìn rất lợi hại trước mắt này, tiến vào công viên hải dương ngầm tìm vua cá heo biển lần nữa, hỏi rõ ràng về việc hang động đá vôi lẫn vườn hoa của biển cả.
Vì thế, Vương Tú Nhi bày ra một loạt kế hoạch. Ví dụ như dùng sắc đẹp dụ dỗ Thượng Ất mắc bẫy trước, sau đó tiến thêm một bước nữa dùng sự dịu dàng chỉ có ở phụ nữ, thuần phục làm Thượng Ất mất sự cảnh giác, do đó đương nhiên sẽ muốn bảo vệ cô. Như vậy, mặc dù trong những tên lưu dân đó có người nhận ra cô Vương Tú Nhi cũng không sợ. Trừ phi những tên lưu dân đó dám ở ngay lúc đó ra tay với Thượng Ất.
Đương nhiên Vương Tú Nhi cũng không lo lắng vấn đề này cho lắm. Cô có con át chủ bài, cô biết bay. Vương Tú Nhi cũng đã nghĩ kỹ rồi. Nếu ngay cả Thượng Ất cũng không chống lại được thế lực của lưu dân, cô sẽ dứt khoát bay đi ngay lập tức. Tại cái nơi trống trải như này, những người này dù giỏi thế nào cũng không có khả năng đuổi đến tận bầu trời.
Tiếc là Vương Tú Nhi đã nghĩ kỹ hết thảy kế hoạch kế tiếp, lại không ngờ rằng Thượng Ất vốn không muốn để cho cô cơ hội thực hiện những kế hoạch đó.
Nhìn ánh mắt tràn ngập sự mong đợi của Vương Tú Nhi, Thượng Ất khẽ lắc đầu, ra giọng kiên định mà cự tuyệt, “Không được, tôi không muốn mang cô đi vào. Tránh ra, đừng có mà làm tốn thời gian của tôi!”
“Hả… cái này thì…” Nụ cười ngọt ngào của Vương Tú Nhi cứng đờ trên mặt. Thanh âm cự tuyệt dứt khoát của Thượng Ất cứ như một bàn tay tát thẳng vào mặt cô làm nó nóng nóng bừng như lửa đốt. Cô không khỏi chán nản chất vấn: “Vì sao lại không được chứ. Anh xem tôi đi rất nhanh, thể lực cũng rất tốt. Tôi sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh, thật đấy!”
“Nếu đã là như vậy, vì sao cô cứ nhất định đòi đi theo tôi chứ. Lối vào vườn bách thú ở ngay phía trước. Tự mình cô đi vào đi là được” Thượng Ất lạnh lùng mà nói, hai chân kẹp chặt một cái, thú cưỡi nhân mã lập tức nhấc bốn vó lên rời đi ngay.
“Khoan đã, tôi… Tôi nói thật với anh. Tôi là người chạy ra từ vườn bách thú. Người ở đó ham sắc đẹp của tôi, muốn hãm hiếp tôi. Một mình tôi không dám trở về.” Vương Tú Nhi nóng vội kêu lên, hai chân nhanh chóng bắt kịp được Thượng Ất, lớn tiếng tiếp tục giải thích tiếp, “Tôi có một ít thứ quan trọng để ở trong đó. Anh hãy dẫn tôi vào đi, tôi nguyện ý trả thù lao cho anh!”
“Thù lao?” Thú cưỡi nhân mã dừng chân lại, Thượng Ất cúi đầu nhìn phía Vương Tú Nhi mà hỏi, “Cô có thể cho tôi thứ thù lao gì?”
“Anh muốn thứ thù lao gì? Thân thể của tôi có được không?” Vương Tú Nhi cắn răng, dường như đã hết sức quyết tâm, cao giọng mà nói: “Chỉ cần anh giúp tôi đi vào, tôi có thể hầu hạ anh một đêm. Tuỳ tiện anh làm gì cũng được.”
“Tùy tiện làm gì cũng được hết?” Khoé miệng Thượng Ất nhếch lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười móc mỉa nhìn chằm chằm Vương Tú Nhi không nói lời nào. Chờ đến khi Vương Tú Nhi thiếu chút nữa bị nhìn đến nổi da gà, thượng Ất lại hơi hơi mỉm cười, lớn tiếng mà nói, “Xấu hổ quá, tôi không
có hứng thú với cô… Đúng ra mà nói, là không có hứng thú với cá thể thoái hoá!”
“Cái gì? Sao... sao anh biết tôi là thể thoái hóa? Rõ ràng là tôi đã dùng...”
Vẻ mặt Vương Tú Nhi khó tin nhìn Thượng Ất như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.
“Rõ ràng là dùng quần áo che lại rồi đúng không?”
Thượng Ất cười lạnh, cảnh tượng trước mắt quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi nhắm mắt lại y cũng biết Vương Tú Nhi sẽ nói gì tiếp theo.
Ở kiếp trước, có quá nhiều thể sinh vật thoái hóa giống Vương Tú Nhi, chúng ở dưới tầng thấp nhất đấu tranh vô cùng khốc liệt, vì được sống sót mà không từ thủ đoạn nào. Giả bộ đáng thương chỉ là một trong những thủ đoạn đánh lừa của chúng, Thượng Ất nghĩ rằng nếu như cần thiết thì thậm chí người phụ nữ này có thể cởi quần áo ngay tại chỗ để đạt được tín nhiệm.
Chỉ tiếc là, Thượng Ất không hề có hứng thú với những chuyện như thế này. Nhiệm vụ của Tiến sĩ L vô cùng gấp rút, việc xây dựng các căn cứ Leburg và Eagle’s Nest cũng sắp diễn ra.
Thượng Ất cũng không có thời gian xã giao với Vương Tú Nhi cho nên trong lời nói cũng không có chút khách sáo nào.
“Rốt cuộc là làm thế nào anh mới bằng lòng cho tôi vào, mặc dù tôi là thể sinh vật thoái hóa, nhưng cơ thể tôi không khác biệt gì với những cô gái bình thường, nếu như anh ghét tôi, tôi có thể dùng tay hoặc miệng để... để thoả mãn anh.”
“Đừng tốn công vô ích nữa, tôi thật sự không có hứng thú với cô.”
Thượng Ất lại từ chối thẳng thừng một lần nữa khiến Vương Tú Nhi đỏ bừng mặt.
Một cô gái chưa từng có kinh nghiệm nam nữ như cô, nói được ra những lời như kia đã vô cùng khó khăn rồi, nhưng Thượng Ất vẫn vô cảm từ chối càng khiến cô có cảm giác thất bại.
Vương Tú Nhi không hiểu, rõ ràng cô vô cùng xinh đẹp, vậy tại sao không thể nhìn ra một chút dục vọng nào từ đối phương?
Chẳng lẽ, anh ta không phải người… anh ta cũng là thể thoái hóa? Đúng rồi, nhất định là như vậy, con nhân mã ở dưới hông anh ta rõ ràng là hình dáng của thể thoái hóa, người có thể điều khiến được sinh vật như này, làm sao có thể là người thường được?
Vương Tú Nhi cứ tưởng mình đã tìm ra mấu chốt, vẻ mặt khó xử dần biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt hiểu ra mọi chuyện, nói: “Được rồi, đừng giả bộ nữa. Anh cũng không phải người thường đúng không? Chúng ta đều là những người số khổ, sao không thể giúp đỡ lẫn nhau? Thu nhận tôi đi, vì tương lai của những thể thoái hóa như chúng ta, anh nhất định phải giúp tôi!”
“Thể thoái hóa? Cô nói tôi là thể thể thoái hóa sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo