Chương 313. Tai họa khôn lường ập đến.
“Hứ, hai người đừng hòng bỏ rơi tôi. Í, cái sáng sáng đó là gì? Là tinh hạch năng lượng sao? Nhưng sao có vẻ không giống chứ, một tầng ánh sáng sương mù xanh lất phất ở phía trên đẹp quá.”
Vương Tú Nhi vừa bước vào đống thi thể đó, đột nhiên phát hiện trong bóng tối có một tinh hạch sáng lấp lánh đang bị một đống hài cốt đè ở phía dưới. Đối với phái nữ mà nói, những thứ sáng lấp lánh này có sức mê hoặc tự nhiên, bị hạt tinh hạch màu xanh thu hút ánh nhìn, Vương Tú Nhi tạm thời quên đi nỗi sợ, đưa tay ra trong vô thức mà nhặt hạt tinh hạch đặc biệt lên.
“Woa! Lạnh quá!”
Hạt tinh hạch vào tay, Vương Tú Nhi đột nhiên như bị lửa đốt trúng vậy, suýt chút nữa là trực tiếp ném đi. Nhưng theo như sự phát hiện của Vương Tú Nhi, hạt tinh hạch đặc biệt này không phải là vì nhiệt độ quá cao nên bỏng tay, ngược lại nhiệt độ lại rất thấp, cho người ta cảm giác như bị đốt.
Món đồ này thần kỳ quá… Nhìn chằm chằm hạt tinh hạch phát ra ánh sáng sương mù xanh lất phất trong tay, trong mắt Vương Tú Nhi lộ vẻ thích thú không thôi. Cô chưa từng thấy qua hạt tinh hạch nào đẹp như vậy, dường như đẹp hơn cả bảo thạch đẹp nhất gấp trăm lần. Quan trọng nhất là, chỉ cần nhìn vào ánh sáng xanh bên trong, sẽ không thể tự chủ được bản thân mà
sản sinh ra cảm giác như bị xoáy vào, khiến Vương Tú Nhi muốn nuốt nó vào miệng, chiếm hữu nó mãi mãi.
“Đưa đây!”, một bàn tay lớn đã giật hạt tinh hạch trong tay của Vương Tú Nhi, sau đó giọng nói phấn khởi của Thượng Ất truyền đến, “Cái thứ này gọi là tinh hồn, không có tác dụng gì với cô… Ha ha, đúng là may mắn mà, tiện tay mà đã tìm được thứ này rồi.”
“Ăn cướp! Lưu manh! Đồ này rõ ràng là tôi tìm ra được, anh dựa vào đâu mà giật đi?” Đôi mắt Vương Tú Nhi trợn to nhìn Thượng Ất, cái miệng tức giận phình ra, ngực lên xuống nhấp nhô, từng cơn từng cơn làm vạt áo căng như muốn rách ra vậy.
“Đã nói không có tác dụng đối với cô, vả lại cô cũng là do trùng hợp mới tìm được… Ê… Trong tay cô là?”
Thượng Ất đang muốn tùy ý nói qua loa lại trợn mắt lên nói không ra lời. Chỉ thấy trong tay Vương Tú Nhi đang cầm một hạt tinh hạch màu băng xanh, kích cỡ lại còn to hơn hạt kia gấp mấy lần.
Cô nàng Vương Tú Nhi này, sao lại may mắn đến trình độ này được… Thượng Ất có chút ngại ngùng nhìn hạt tinh hạch trong tay Vương Tú Nhi, Vương Tú Nhi lại bĩu môi, nói: “Hứ, nhìn bộ dạng này của anh xem, rất muốn có nó sao? Sao thế, Còn muốn ra tay cướp lấy à?”
“Nói đi, điều kiện gì, thả con cá heo đó ra sao?” Thượng Ất bình tĩnh hỏi.
Vương Tú Nhi là do may mắn tìm được hồn tinh, tuy rằng bản thân không thèm làm quân tử đạo đức gì hết, cũng không thể hết lần này đến lần khác giật đồ của một đứa bé gái chứ. Nhưng đích thật phải lấy được hồn tinh, nếu như có thể trao đổi thì tự nhiên là mọi người đều vui rồi.
"Tôi mới không mắc bẫy của anh đâu. Anh để vua cá heo ở bên ngoài nghĩa là anh thực sự không muốn giết nó rồi. Muốn lấy hồn tinh trong tay tôi, điều kiện của tôi chính là…" Vương Tú Nhi liếc nhìn Thượng Ất rồi nhìn Ngưu Tuyết, cuối cùng nghiến răng như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, kiên định nói: "Tôi muốn đi theo anh, còn muốn anh thu nhận những người bạn của tôi nữa."
"Theo tôi? Thu nhận bạn bè của cô?” Thượng Ất vô cùng ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, không hiểu tại sao cô ấy lại đưa ra quyết định này.
"Tôi đã bị thoái hóa, bạn bè của tôi cũng vậy, mọi người đối xử với chúng tôi như những con quái vật. Nên tôi yêu cầu anh tiếp nhận bạn bè của tôi.”
Vương Tú Nhi kích động đến không ngừng rơi nước mắt. Những tuần gần đây là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của Vương Tú Nhi. Cho đến khi cô gặp được Thượng Ất, người mà cô cho rằng có thể bảo vệ bản thân cô và cả đội.
"Cái này chỉ sợ là không được…" Thượng Ất lắc đầu rồi bình tĩnh giải thích: "Sau khi tìm thấy tinh hồn, tôi sẽ quay lại quân khu ở Đế Đô để gặp tiến sĩ L. Các vị cũng đã nghe vua cá heo nói rằng tiến sĩ L là một nhà khoa học máu lạnh và tàn nhẫn, nếu mọi người theo tôi sợ rằng sẽ bị ông ta phát hiện và các vị sẽ được đưa đi làm động vật thí nghiệm.
"Mọi người có thể đến căn cứ Nhạc Bảo, nơi đó là địa bàn của tôi..." Đối với Thượng Ất mà nói tiếp nhận Vương Tú Nhi và những người khác là chuyện nhỏ, chỉ là trước mắt còn nhiệm vụ khẩn cấp là tìm thêm nhiều tinh hồn và quay lại hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt.
Tựa như thần may mắn không hài lòng với sự tham lam của Thượng Ất. Trong cuộc tìm kiếm tiếp theo, ngoài Ngưu Tuyết vô tình tìm thấy một viên tinh hồn, bọn họ không còn tìm thấy chút dấu vết nào của tinh hồn nữa.
Tuy nhiên, Thượng Ất cũng có chút hài lòng khi một số loại tinh hạch năng lượng cao được tìm thấy trong quá trình tìm kiếm. Ngay cả trong xương của một con hổ đã chết, Thượng Ất vô tình tìm ra một tinh hạch đỏ hoàn hảo, nếu đổi sang giá thành tại Đế Đô thì viên tinh hạch này có thể đổi lấy ít nhất hàng ngàn cô gái xinh đẹp.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn còn chút thương tiếc rằng chất lượng của viên tinh hạch này đã sắp sánh ngang với tinh phách của một con thú vương. Có thể tưởng tượng rằng nếu không bị trùng tuyến sắt thoái hóa xâm nhập thân thể thì trong một khoảng thời gian ngắn nữa con hổ này vô cùng có khả năng trở thành một con thú vương.
Vua hổ!
Nghĩ thôi cũng đã kinh sợ, nếu như lúc đó có được tinh hạch của con hổ này thì Thượng Ất có thể một lần nữa lại thành công đột phá, hắn có thể làm sáng lên nhiều ngôi sao trong nhân thể tinh không đồ, và có thể có thêm những dị năng khác nữa.
Thu hồi lại ý nghĩ, Thượng Ất tiếp tục tìm kiếm thật nhanh chóng trong đám xác chết đó. Có lẽ vì quá căng thẳng, hắn luôn cảm thấy có sự áp bức vô hình nào đó xung quanh mình. Kiểu cảm giác này giống hệt như lúc bị một năng lực vô hình nào đó truy sát. Hắn nghĩ có chăng do hắn tìm được quá nhiều tinh hạch nên các thế lực thần bí bị dụ đến hay không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo