Chương 294. Tiến sĩ L điên rồi (2)
Thượng Ất hung tợn nhìn tiến sĩ L: “Ông đây cảnh cáo ông... Sau này không có sự cho phép của tôi, ông không được tùy tiện nhét bất cứ thứ gì vào thân thể của tôi, nghe hiểu chưa?”
“Muộn rồi, ngoại trừ gen cổ của trùng amip ra, tôi còn hòa tan vài thứ khác tiêm vào trong cơ thể cậu...” Mặc kệ ánh mắt muốn giết chết người của Thượng Ất, tiến sĩ L nhẹ nhàng nói: “Trong thí nghiệm, tôi lại phát hiện ra mạch máu của cậu so với người khác rất đặc biệt. Trong máu của cậu có một chuỗi các gen kỳ lạ không rõ như thế nào... Chính là chuỗi gen này bảo vệ cậu khỏi sự xói mòn của gen trùng amip. Làm thế nào để mô tả nó nhỉ, nó giống như một con thú hung dữ, không có vấn đề gì đến khi kẻ thù bên ngoài đột nhập vào, cậu đều có thể trong một ngụm nuốt chúng vào, hoặc là
ép kẻ thù trở thành một thủ hạ có thể tùy ý sai khiến. Gen trùng amip, tinh huyết trên cây gậy thiên giới, chân huyết của Thao Thiết... Tất cả các thứ đi vào trong cơ thể cậu, tất cả đều bị con dã thú này áp chế. Cho nên tôi liền nghĩ, nếu như tôi lại đưa một vài thứ khác vào, ví dụ như huyết thống thuần khiết của mấy đại gia tộc nước Hoa…”
“ Chờ đã, ông đang nói về cái gì vậy? Mạch máu của mấy đại gia tộc nước Hoa? Máu người? Làm ơn đi, lão già ông thừa dịp tôi hôn mê, rốt cuộc tiêm cho tôi bao nhiêu thứ đồ rồi?”
Trước mắt Thượng Ất tối đen, hắn đột nhiên phát hiện ở lại chỗ này là một quyết định rất ngu xuẩn. Tiến sĩ L này hoàn toàn không xem mình là người để đối đãi tử tế mà, thân thể ông đây có đặc biệt đến đâu cũng không thể giày vò đến chết như vậy chứ.
Không được, ông đây phải rời khỏi nơi này, ở lại sớm muộn gì cũng sẽ bị quái nhân khoa học này giết chết. Thượng Ất nhấc chân muốn rời đi, lại bị tiến sĩ L ở một bên cười ha hả ngăn lại: “Ha ha, người trẻ tuổi chính là không thể bình tĩnh, tôi đã nói cần cậu thay tôi làm một số việc cho tôi thì làm sao tôi có thể hại cậu đây. Thời gian có hạn, những chuyện của mấy đại gia tộc nước Hoa tôi sẽ không nói chi tiết cho cậu biết, nhưng sẽ có một ngày nhất định cậu sẽ hiểu rõ. Trong năm ngàn năm lịch sử của nước Hoa, không phải tất cả các huyết thống của con người đều có thể duy trì sự tinh khiết mà không thay đổi. Chỉ có ba thanh niên ngoại lệ, bọn họ tên là Vân Lãng, Văn Phỉ, và Triệu Càn Khôn!”
Vân Lãng? Văn Phỉ? Triệu Càn Khôn?
Thượng Ất trợn mắt há hốc mồm nhìn tiến sĩ L, hắn phát hiện trong tên của ba người đó, vậy mà lại có hai người vô cùng thân thuộc với hắn. Đặc biệt là Văn Phỉ... Cô bé cả ngày đi sau mông mình hô “Chú đẹp trai”, dĩ nhiên cũng là người kế thừa huyết thống thượng cổ.
“Ngoài ý muốn phải không? Vân Lãng không cần phải nói, các cậu vừa đánh một trận. Cô bé Văn Phỉ chính là fan của cậu đấy, nếu để cho cô ấy biết cậu bị tôi nhốt ở chỗ này, chỉ sợ cô ấy sẽ lập tức dẫn người đến cứu cậu đi ra ngoài rồi.”
Tiến sĩ L mỉm cười, đồng thời ông ta cũng tiếp tục giải thích sự nghi ngờ trong lòng của Thượng Ất.
“Huyết thống thượng cổ rất mạnh, cậu biết không, Vân Lãng chỉ dùng một tháng ngắn ngủi, liền thức tỉnh sức mạnh nguyên tố hệ hỏa, sức chiến đấu ở quân đội có thể nói là vô địch. Văn Phỉ và Triệu Càn Khôn tuy rằng tạm thời không thể hiện ra dị chất, nhưng năng lượng sinh học trong cơ thể bọn họ tăng trưởng nhanh hơn ngoài sức tưởng tượng của mọi người, con số đã vượt mức tám vạn đại quân. Cho nên tôi nghĩ, nếu chuỗi gen thần bí trong cơ thể cậu có thể thôn tính tất cả thì ngại gì mà không gia nhập huyết thống của ba người bọn họ thử xem, nhỡ đâu được tôi chế tạo ra một siêu cấp chiến sĩ, vậy kế hoạch của tôi có thể tiếp tục tiến hành rồi.”
“Đồ điên! Ông đúng là đồ điên! Tôi mặc kệ kế hoạch chết tiệt kia của ông như thế nào, ông đây lặp lại một lần nữa, vĩnh viễn không cho ông tiêm bất cứ thứ gì vào thân thể tôi, hiểu chưa hả?”
Thượng Ất lớn tiếng gào thét, hắn thật lòng chịu không nổi ý niệm điên rồ này của tiến sĩ L. Mỗi một nhà khoa học tài năng đều là đồ điên, và người nói ra điều này thật là đúng quá mà. Bây giờ Thượng Ất thà đối mặt với mười con quỷ đói, cũng không muốn ở trước mặt tên tiến sĩ L này thêm một giây nào nữa.
“OK! Thật ra những gì có thể tiêm vào cũng chỉ có bấy nhiêu đó, mặt khác thí nghiệm lần này cũng không thành công như trong tưởng tượng, ngoại trừ lúc đầu gen trùng amip có hiệu quả ngoài mong đợi, huyết thống thượng cổ của ba người Vân Lãng hình như đều mất hiệu lực, có thể là chuỗi gen thần bí của cậu quá mạnh.”
Tiến sĩ L gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Thượng Ất, lập tức ra hiệu cho quân lính xung quanh, mấy binh lính mặc quân trang đi lên, đưa cho Thượng Ất một bộ chiến giáp màu đen.
“Đây là cái gì?” Thượng Ất vuốt chiến giáp màu đen mềm mại nhưng cũng rất cứng cỏi, cảm thấy bề ngoài hình như có vẻ quen mắt.
“Vật phỏng chế lại chiến giáp thiên giới, chọn dùng kỹ thuật kết hợp sinh vật mới nhất, là hộ giáp dạng lỏng chế tạo riêng cho cậu.” Tiến sĩ L nói rồi
ra hiệu Thượng Ất mặc vào, sau đó cầm lấy một cây súng lục quân dụng thật lớn ở trên bàn.
“Súng lục cũng là thứ chuẩn bị cho tôi? Thôi bỏ đi, ông cũng biết tôi có Thao Thiết Cốt Cung, thứ đồ như súng chẳng có tác dụng gì với tôi.” Vội vàng mặc chiến giáp dạng lỏng vào, Thượng Ất xua xua tay về phía tiến sĩ L, ra hiệu hắn không cần súng ống phụ trợ.
Thế nhưng vào lúc này, tiến sĩ L đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, sau đó đột nhiên đặt họng súng vào vị trí trái tim của Thượng Ất, không chút do dự mà bóp cò súng!
“Đoàng!”
Tiếng súng rất lớn làm cửa kính bốn phía rung chấn hỗn loạn đến rối tinh rối mù, Thượng Ất bị khiếp sợ bởi một súng bất thình lình này!
“Chết tiệt, ông làm gì? Ông muốn đánh chết tôi à, cái chỗ trái tim này không có cách nào để phục hồi như cũ… Hả, sao lại thế này, sao mà tôi không có việc gì. Còn có sao mà cái thứ này có thể cử động được?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo