Chương 305. Người áo đen thần bí
“Cô nói đúng, những người này quả nhiên là điên rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Thượng Ất đánh thức Vương Tú Nhi, chỉ thấy Thượng Ất nhẹ nhàng nâng cánh tay, nhắm vào Trịnh Bích và đám người phía sau, giọng thờ ơ tiếp tục nói: “Tránh ra, nếu không thì… chết!”
"Chết? Ha ha ha, các anh em, tụi bây có nghe thằng nhãi này nói gì không? Nó nói nếu tụi bây không tránh ra thì sẽ chết đó!" Trần Bích cười lớn, cảm tưởng như câu nói vừa nghe chính là câu chuyện nực cười nhất thế gian.
Cuối cùng, Trịnh Bích cũng thu lại nụ cười, hung hăng nhảy lên khỏi mặt đất, một ngón chỉ vào hàng trăm ngàn người tị nạn xung quanh, lớn tiếng nói: “Nghe này, tao không quan tâm mày là quân nhân, dị năng giả hay bất cứ thứ gì… Ở đây, Trịnh Bích tao là vua! Phiền mọi người nhìn xung quanh, hãy nói to cho tôi biết, các người thấy những gì?”
"Tao nhìn thấy một đám ngu xuẩn, còn có một tên cầm đầu càng ngu xuẩn..." Thượng Ất nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp.
Nhóm nhỏ những người may mắn sống sót gần như ở trong trạng thái điên cuồng này, ở kiếp trước có ở khắp nơi. Trong sự giày vò thiếu ăn thiếu mặc lâu ngày, những người may mắn sống sót ban đầu sẽ rơi vào trạng thái nhân cách giả tạo cao thượng tương tự như việc đề cao giá trị bản thân.
Nói một cách đơn giản, chính là bọn họ tìm cho mình một điều gì gọi là tín ngưỡng chính nghĩa, sau đó dưới sự mê hoặc của tín ngưỡng này, từng người từng người một xem cách chém giết như một phương tiện để tra tấn những người may mắn sống sót không cùng ý kiến với nhau. Cuối cùng, những người sống sót đều bị mắc kẹt trong trạng thái nhân cách cao thượng giả tạo này, họ cho rằng mình là công lý bất khả chiến bại. Nhưng trên thực tế, họ chỉ là một lũ người điên loạn tự mê hoặc mình.
Trong kiếp trước, Thượng Ất đã nhiều lần nhìn thấy những người may mắn sống sót như vậy, cũng hiểu họ. Nếu không tự mê hoặc chính mình, những con người này đã mất đi tất cả, thực sự sẽ chọn cách tự sát vì họ không còn bất kì gửi gắm nào.
“Đi thôi, dẫn tôi đi tìm cá heo, thời gian của tôi không còn nhiều.” Thượng Ất nhẹ nhàng gõ gõ chân sau, nhân mã chầm chậm vây quanh Trịnh Bích.
Thượng Ất định buông tha cho những người tị nạn tội nghiệp này, nhưng Trịnh Bích và những người khác không có ý định thả y đi. Dưới lệnh của Trịnh Bích, dân tị nạn xung quanh vây kín như kiến, còn dùng vũ khí thô sơ bằng sắt trong tay tấn công người cao to đang cưỡi ngựa.
"Hí...!!"
Bị quấy nhiễu tấn công bởi những người tị nạn nhỏ yếu như sâu kiến, cuối cùng thú tính bị kìm nén của nhân mã Quan Tiểu Dĩnh cũng bùng phát. Thân thể cao ba bốn mét của cô hung hăng nhấc lên, móng sắt to lớn như tảng đá khổng lồ đá văng ra, trong tích tắc, bốn năm tên dân tị nạn gào thét thảm thiết rồi bay ra xa hơn mười mét.
"Quái thú! Con ngựa này là quái thú!"
Cuối cùng những người tị nạn này cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn, bọn họ nghĩ rằng con nhân mã trước mắt chỉ như những con ngựa đột biến bình thường mà thôi. Thêm vào đó, Thượng Ất lập tức yêu cầu Quan Tiểu Dĩnh mặc chiếc áo giáp choàng khổng lồ, cho nên ngoài phát hiện chân tướng Vương Tú Nhi cũng là một thể thoái hóa ra, những người tị nạn bình thường này hoàn toàn không nhận thức được bản thân đã khiêu khích sinh vật đáng sợ đến thế nào.
“Các người… rốt cuộc các người là ai?” Vẻ mặt của Trịnh Bích cuối cùng cũng thay đổi, gã lùi lại liên tục, đồng thời quay lại nhìn về phía một bóng người màu đen trong đám đông.
Thân phận của bóng người màu đen này vô cùng bí ẩn, đến nay vẫn chưa có ai nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Nhưng tất cả những người tị nạn đều biết, người luôn ẩn mình dưới lớp áo choàng đen này, chính là trái tim của toàn bộ người may mắn sống sót.
Người này đến đội sau khi siêu bão ập đến khoảng một tuần, sau khi hắn đến, liền giúp mọi người tìm một lô thức ăn quý báu trong đống đổ nát. Sau đó, chính bóng người màu đen này đã phát hiện ra những thể thoái hóa ẩn náu trong đội, đồng thời dùng sức mạnh thần kỳ "thôi miên" những thể thoái hóa này, để Trịnh Bích và những người khác dễ dàng thu phục thể thoái hóa.
Tuy nhiên, Trịnh Bích vẫn chưa làm rõ hai điều.
Đầu tiên, bóng người màu đen luôn từ chối cởi bỏ mặt nạ và áo choàng, đồng thời khi không có chuyện thì không bước chân ra khỏi cửa, tất cả mọi việc đều giao cho Trịnh Bích xử lý.
Thứ hai, bóng người màu đen rất có hứng thú với cá heo, hắn đã nhiều lần yêu cầu nhanh chóng bắt vua cá heo, còn nói rằng có một bí mật lớn ẩn trong người vua cá heo.
Nói chung, khả năng tìm kiếm thức ăn của bóng người màu đen đã xua tan suy đoán của những người tị nạn. Cộng thêm khả năng "thôi miên” kỳ lạ, càng làm cho vị trí lãnh đạo của hắn trong lòng những người dân tị nạn không thể dao động.
Bây giờ, Trịnh Bích và những người khác gặp phải sự phản kháng dữ dội của sinh vật nửa người nửa ngựa trước mắt, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào bóng người màu đen, hy vọng rằng y có thể thu phục một người một ngựa này.
Bóng người màu đen đã không làm Trịnh Bích và những người khác thất vọng!
Chỉ sau một vài nhịp thở, bóng người màu đen nhảy đến trước mặt nhân mã, sau khi nhân mã đá bay người tị nạn thêm lần nữa, một đám khói xanh như có như không lặng lẽ bao bọc nhân mã.
“Hí…!”
Trong lồng khói xanh, thú cưỡi nhân mã Quan Tiểu Dĩnh gầm lên một tiếng, thân hình lui về phía sau, khói xanh nhàn nhạt giống như rắn độc khiến người ta rất sợ hãi.
“Hử, chuyện gì thế này?”
Vẻ mặt Thượng Ất kinh ngạc, hắn chưa từng thấy thú cưỡi nhân mã này kinh hãi giống như vậy, tên mặc đồ màu đen này có chỗ kỳ quái!
"Xì xì, buông… cô gái đó… xuống, hoặc là chết!"
Tên áo đen đẩy lùi thú cưỡi nhân mã, trong miệng rít lên âm thanh quái dị, nghe giống như rắn làm cho người khác toàn thân ớn lạnh. Lúc này Vương Tú Nhi cũng kinh hãi phát hiện ra lần trước chính là tên áo đen này đã phát hiện ra sự cải trang của cô và suýt chút nữa đã bắt được cô.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo