Chương 300. Mạch động ngầm

 

Lời nói của Tiểu C đã khiến cho một người đàn bà trong đám người chú ý. Người đàn bà này vóc dáng rất cao, trong tầng hầm ngầm cao hai mét, mỗi lần bà ta di chuyển đều phải rất cẩn thận mà đi, sợ không cẩn thận là đầu va vào đâu đó. Mà nếu xem chỗ đùi bà ta, chỉ sợ những người thường ở bên ngoài kia sẽ hét khản cổ la lên “Yêu quái”. Người đàn bà mà có vóc dáng

 

 

cao như vậy, đúng là bởi vì nửa người dưới của bà ta đã hoàn toàn biến thành một đoạn đuôi cá dài hơn hai mét!

 

“Đúng vậy dì Cá, cái con nhân mã kia hình như còn là một cô gái trẻ tuổi. Nhưng mà ánh mắt của cô ta rất đáng sợ, đỏ tươi đỏ tươi, giống những cá thể thoái hoá hoàn toàn.”

 

Đôi mắt tiểu C lộ ra sợ hãi, mà làn da lỏa lồ bên ngoài của gã cũng vì sự sợ hãi mà không ngừng biến hóa màu sắc, bộ dáng quỷ dị chẳng khác gì u linh ác quỷ.

 

“Nhưng chuyện này là không có khả năng, chúng ta chưa từng gặp qua cá thể thoái hoá hoàn toàn nào có thể chung sống hoà bình với con người. Tiểu C, có phải mày nhìn lầm hay không, nếu không mày lại ra ngoài xem một chút?” Mắt to của anh Ếch ục ục mà chuyển động, trên mặt vẫn còn giữ vẻ mặt hoài nghi.

 

Đừng nhìn bề ngoài của hắn rất là hung hãn, cường tráng. Thật ra trong toàn bộ nhân loại thoái hoá trong hầm ngầm, lá gan của hắn là nhỏ nhất. Ngay cả nhóc Sâu nhỏ nhất cũng còn dũng cảm hơn so với hắn, ít nhất trong mỗi lần chiến đấu nó còn có thể trợ giúp đánh lén những tên lưu dân.

 

“Tôi không đi, cái tên đàn ông bên ngoài kia rất đáng sợ. Tuy rằng cách mấy trăm mét tôi đã trốn vào trong động, nhưng tôi… Tôi cảm thấy hình như hắn đã sớm phát hiện ra tôi rồi. Ánh mắt kia giống như là đang xem một con… Sâu.”

 

Tiểu C lẩm bẩm mà nói, trong đầu lại hiện ra ánh mắt khủng bố của tên đàn ông kia một lần nữa… Lạnh lùng, tàn khốc, không có tình cảm, hờ hững, đáng sợ!

 

“Được, không đi thì không đi thôi. Có lẽ đó là dị năng giả đi ngang qua. Tóm lại chúng ta không liên quan gì tới hắn, hắn cũng sẽ không rảnh mà chui vào hầm ngầm tới bắt chúng ta.” Dì Cá nói, xoay người chỉ chỗ càng sâu trong hầm ngầm, giọng điệu trịnh trọng mà hô hào: “Mọi người hãy cố gắng một chút, cái con vua cá heo biển ở công viên hải dương sẽ không gạt chúng ta. Ở ngay tại chỗ sâu trong ngầm này, có một chỗ hang động đá vôi thời tiền sử rất lớn. Chỉ cần chúng ta đục được mạch ngầm, tìm được hang

 

 

động đá vôi, thì vua cá heo biển sẽ đưa chúng ta đi tìm kiếm vườn hoa trái tim biển cả trong truyền thuyết, là một thiên đường có được vô số đồ ăn, không cần lo lắng nguy hiểm!”

 

“Nhưng mà chúng ta đã sắp không có đồ ăn rồi đấy. Bà thì không cho phép mọi người săn bắt nhân loại để ăn. Chỉ dựa vào mười mấy người chúng ta, phải bận việc đến đời nào mới có thể tìm được hang động đá vôi đó chứ.”

 

Trong đám người, một cậu bé gầy yếu giọng nói lanh lảnh đứng lên ra tới. Khác với những cơ thể thoái hoá ở hầm ngầm mặt khác, bề ngoài của cái cậu nhóc này thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường. Nhưng đến khi cậu há mồm nói chuyện, hàm răng chĩa ra ngoài rậm rạp, giống như đầu của máy móc chuyên khai quật đả thông đường hầm ngầm. Dường như cái miệng này có thể dễ dàng xé nát hết thảy!

 

“Răng Sắc, cậu nhớ lấy đừng gây ra phiền phức cho chúng tôi. Nếu không phải hôm trước cậu không nhịn được mà cắn chết một tên lưu dân, những tên chết tiệt đó làm sao có thể theo dõi chúng ta? Còn nữa đã nói lúc mới bắt đầu thành lập đoàn đội thì mọi người đều nhất trí, ở trong bất kỳ tình huống nào chúng ta cũng sẽ không ăn thịt con người. Nó là ranh giới đạo đức cuối cùng của chúng ta, nhớ rõ chưa!”

 

Dì Cá dùng giọng điệu nghiêm khắc để nói. Nhưng tên nhóc Răng Sắc cũng không chịu phục xoay đầu đi. Rõ ràng cậu ta không đồng ý với lời nói của thím Cá. Lúc này, một cô gái trẻ tuổi xinh xắn đi ra từ trong đám người, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đầu cậu nhóc Răng Sắc. Sau đó ôm cậu vào lồng ngực, dùng giọng điệu dịu dàng mà an ủi.

 

“Răng Sắc, em cứ yên tâm, những ngày như vậy rất nhanh là sẽ kết thúc. Vua cá heo biển từng nói, chỉ ngay trong mấy ngày này thôi là chúng ta có thể tìm được hang động đá vôi ngầm. Chúng ta phải có lòng tin chứ!”

 

“Chị Tú Nhi, chị xinh đẹp như vậy, hơn nữa lại còn mọc ra một đôi cánh chuồn chuồn. Sao chị lại phải núp ở trong hầm giống như bọn quái vật chúng em vậy?”

 

Răng Sắc dựa đầu vào trước ngực của cô gái xinh xắn, trong giọng nói mang theo một chút nghi hoặc, còn có một chút ít quyến luyến không muốn

 

 

xa rời.

 

Sau khi mà cơn siêu bão kết thúc, mười mấy người bọn họ đã tự động tụ tập ở bên nhau tìm đường sống. Đó là bởi vì trên người bọn họ lần lượt bị thoái hoá xuất hiện nét đặc trưng của những sinh vật khác. Ở trong mắt những người sống sót bình thường khác thì đây là bộ dạng của yêu quái.

 

Bởi vậy, mỗi người bọn họ đều vô cùng sợ hãi. Ngay từ đầu bọn họ còn hy vọng những người sống sót khác có thể thương cảm cho bọn họ, đón nhận bọn họ. Nhưng theo thời gian chuyển dời, hành động của những người sống sót đó càng ngày càng tàn bạo, không ngờ cuối cùng lại đến nông nỗi có thể giết chết bọn họ một cách tuỳ ý.

 

Vương Tú Nhi đã chính mắt thấy một hồi thảm kịch. Vào buổi chiều hôm đó, một cô gái nhỏ đáng thương với cơ thể thoái hoá gặp ba gã người sống sót. Ngay khi cô gái nhỏ cầu xin ba tên đàn ông này bố thí cho cô một ít đồ ăn, không ngờ ba tên đàn ông này lại vừa lừa vừa gạt cô gái nhỏ đến trong một chỗ phế tích. Không nói đến việc đã hãm hiếp cô gái nhỏ một cách vô cùng tàn nhẫn, chúng còn cắt sống bộ phận thân thể bị thoái hoá của cô gái nhỏ —— là hai cái hai đùi, nướng chín ăn luôn ngay tại chỗ.

 

Từ đó về sau, Vương Tú Nhi đã nhận ra rằng những tên lưu dân trong nơi hoang dã này không coi những người đã thoái hoá bọn họ là người. Dưới tình cảnh đồ ăn cực kỳ thiếu, những tên lưu manh này vì sống sót mà không e ngại bất cứ thứ gì. Đạo đức, pháp luật, tình cảm… không hề có khả năng ngăn cản được bọn họ.

 

 

1.95788 sec| 2418.867 kb