Chương 312. Ba viên tinh hồn

 

Có thể đây chính là lý do thực sự mà tiến sĩ L cử Thượng Ất đến, ông ta không thể nào đối diện được với vua cá heo – con vật sở hữu ký ức của con gái ông ta nên đành để Thượng Ất ra tay thay. Yêu với không yêu, hy vọng và từ bỏ… đây là bài toán rất khó lựa chọn.

 

Thượng Ất suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vua cá heo, mi và Vương Tú Nhi nói ở đây có một cái hang động đá vôi dưới lòng đất, còn cả vườn hoa giữa biển nữa, rốt cuộc là sao?”

 

“Ha ha, anh đừng quên tôi là một con cái heo, tôi sở hữu năng lực định vị bằng sóng âm. Sau khi chỗ này sập biến nơi này thành đống đổ nát, tôi luôn tìm đường sống sót. Mấy ngày trước tôi bất ngờ phát hiện ra được một con sông ngầm cách chỗ này tầm 2km, theo sự phản hồi của sóng âm, cuối con sông đó có thể là một cái hang động tự nhiên. Còn về vườn hoa ở giữa biển… mặc dù trong tính toán của tôi, xác suất 45% là hang động tự nhiên thông với bên ngoài. Nhưng tôi không thể đảm bảo rằng men theo hang động là chắc chắn có thể ra biển được. Vương Tú Nhi, xin lỗi, tôi đã lừa cô! Hoàn toàn không có vườn hoa ở giữa biển gì cả, vì để các người giúp tôi nên tôi mới dùng câu chuyện cổ tích mà Lý Vận Hương thích nhất để lừa cô.”

 

Vua cá heo nói với giọng điệu rất ăn năn, hối lỗi, đối với nó mà nói lừa gạt và giết chóc là hai chuyện không thể nào tha thứ được.

 

“Không có gì, thật ra ngay từ đầu tôi đã biết ông đang lừa tôi. Vườn hoa giữa biển, chắc nơi đó chỉ có một cô bé gái mới nghĩ ra được.” Sắc mặt Vương Tú Nhi bình tĩnh, cong miệng lên nở nụ cười, “Tôi mặc kệ ông nói như thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn ông. Nếu không có lời nói dối tốt đẹp của ông, mấy người người không ra người ma không ra ma như chúng tôi đã sớm không còn dũng khí để sống tiếp rồi.”

 

Cảm động quá, một màn đầy cảm động… Nhưng Thượng Ất lại nhìn đến nhe răng trợn mắt, trong lòng không thoải mái.

 

 

Chết tiệt, ông đây từ nơi xa xôi vội vã qua đây, không phải để nhìn mấy người am hiểu lẫn nhau, cảm kích lẫn nhau. Lấy không được tinh hồn thì ông đây không thể quay về báo cáo, tiến sĩ L cũng không thể nào nâng cao trí não, chân tướng bản thân bị lực lượng thần bí truy sát cũng sẽ vĩnh viễn không thể tìm ra… Không được, vua cá heo vẫn phải chết!

 

Đang nói, Thượng Ất lại giơ Thao Thiết Cốt Cung lên lần nữa, nhắm một tên ngay trán của Cá Heo Vương mà bắn, đồng thời trong miệng lạnh lùng mà nói, “Ta không muốn giết mi, nhưng ta thật sự cần tinh hồn trong não mi, xin lỗi rồi!”

 

“Đừng giết nó, tôi xin anh đấy. Tinh hồn mà anh cần tôi sẽ giúp anh kiếm, anh tha cho vua cá heo đi.”

 

Vào thời khắc quan trọng, Vương Tú Nhi ra sức kéo Thượng Ất, sức mạnh của mũi tên giống như một hạt sao băng, bay xuyên qua đỉnh đầu của vua cá heo khoan vào trong bức tường hoang tàn. Đồng thời, Ngưu Tuyết ở bên cạnh cũng nắm lấy góc áo của Thượng Ất, nói nhỏ, “Chú Thượng Ất, Tiểu Lục nói nếu như chú muốn tinh hạch năng lượng thì bãi xác dưới đất có rất nhiều, cũng có thể sẽ có tinh hồn mà chú muốn. Vua cá heo này… nó đúng thật khá đáng thương, chú hãy tha cho nó đi.”

 

“Hai cái người này… Được thôi, tôi đi đến bãi xác dưới đất xem thử trước, vua cá heo, tốt nhất là mi hãy chúc ta may mắn có thể tìm được tinh hồn thay thế cho mi, nếu không bất luận thế nào thì ta cũng nhất định sẽ quay lại giết chết mi.”

 

Thượng Ất lạnh lùng nói, sau đó theo Ngưu Tuyết chui qua hang động rời đi. Vương Tú Nhi ngẩng đầu nhìn vua cá heo, cắn răng một cái rồi cũng cúi đầu đi theo, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.

 

“Nhân loại, chúc các người may mắn…”

 

Vua cá heo lẩm bẩm một mình, lại không để ý đến nơi biến mất của mũi tên mà Thượng Ất đã bắn, một đường nứt mỏng đang lan ra trên bức tường, giống như một tấm lưới địa ngục khủng bố.

 

 

 

Bên còn lại, nơi hoang tàn sâu hơn.

 

Thượng Ất yên tĩnh đứng thẳng ngay cửa ra của hang động, dưới chân hắn là khung sắt bị bẻ cong cao mười mấy mét. Xoay quanh những cái khung hợp kim này là vô số đá vụn, tấm xi măng gãy, còn có một lượng lớn thủy tinh, rác nhựa sắp làm cả lòng đất ngăn cách ra thành một cái không gian lớn không quy tắc như củ ấu.

 

Dưới sự chiếu sáng của đèn cầm tay, Thượng Ất rất nhanh nhìn rõ không gian dưới lòng đất này, trong lòng lại lập tức co rút lại. Chính ngay dưới chân hắn, có hàng trăm nghìn xác động vật nằm ngổn ngang dưới đất, mà trên xác động vật bị thoái hóa còn có vô số trùng tuyến sắt tụ lại rậm rạp, giống như những con giun địa ngục hưởng thụ đại tiệc thi thể.

 

Trời ơi, cái này là phải có bao nhiêu động vật chết tại đây chứ?”

 

Vương Tú Nhi bịt miệng lại ngăn từng cơn sóng trào ngược trong bụng. Ở đây không phải là một không gian bí mật, chính tại bốn bức tường bị sập đổ đó, có vô số lỗ hổng liên tiếp nhau. Trong đó còn có một vài con chuột trong đống giun không ngừng qua lại ở bãi xác, trên miệng phát ra tiếng hét chói tai như sắp chết khiến khắp nơi như địa ngục khủng bố làm người ta không thể tự chủ mà sợ hãi cực độ.

 

Ngưu Tuyết trả lời, trên khuôn mặt non nớt đó bình tĩnh đến khiến người phát sợ. Từ khi vào nơi đầy thi thể này, khí chất cả con người của Ngưu Tuyết nhanh chóng phát sinh biến hóa, Thượng Ất có thể cảm nhận rõ ràng thần thái như vua của cô nhóc đang tỏa ra, xem ra, con sâu Tiểu Lục đó có địa vị rất cao trong loài giun sắt dài, có sẵn uy nghiêm trời sinh của kẻ thống trị.

 

“Chú Thượng Ất, Tiểu Lục nói với cháu, bản tính loài giun cần nước. Cho nên thi thể ở đây chỉ là bị ăn sạch máu thịt, bộ xương và tinh hạch năng lượng ngược lại đã được giữ lại. Nhưng chỉ là nó không thể đồng thời khống chế quá nhiều giun, cái gọi là tinh hồn đó chỉ có thể để các chú đích thân xuống dưới tìm rồi.”

 

“Xuống đó? Đến chỗ đống thi thể đó sao? Không được, tôi không thể xuống dưới, tuyệt đối không thể xuống!” Vương Tú Nhi liên tục lắc đầu, lại

 

 

nghe được giọng nói lạnh lùng của Thượng Ất, “Không muốn xuống dưới vậy cô một mình ở đây đợi đi.”

 

Để lại Vương Tú Nhi, Thượng Ất đi theo sau Ngưu Tuyết nhanh chóng đi xuống dưới. Không lâu sau, chỉ nghe được giọng nói run rẩy của Vương Tú Nhi từ sau lưng truyền đến, cô gái bướng bỉnh này cuối cùng cũng theo xuống đây.

 

 

0.09893 sec| 2444 kb