Chương 298. Khởi hành
“Tiến sĩ L, trước khi rời đi tôi còn có một vấn đề cuối cùng.” Thu xếp thoả đáng xong Thượng Ất suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói ra mục đích của chuyến này, “Ông nói xem, tôi có thể là con cháu của người ngoài hành tinh hay không?”
“Con cháu của người ngoài hành tinh? Vì cớ gì mà lại nói như vậy?”
Tiến sĩ L kinh ngạc hỏi. Trong mấy ngày Thượng Ất hôn mê, ông ta đã lấy ra gen của Thượng Ất để tiến hành nghiên cứu vài lần, kết quả đều không có trường hợp nào ngoại lệ. Gen của con người trong cơ thể Thượng Ất rất ổn định, thậm chí có thể nói gần như hoàn mỹ.
Tất cả những loại gen có thể thể hiện sự đặc thù của con người đều có thể tìm được trên người Thượng Ất. Chẳng qua có một đoạn mã gen ẩn duy nhất tiến sĩ L không thể hiểu được. Tiến sĩ L cũng đã nhiều lần dò hỏi Thượng Ất, nhưng dù thế nào tiến sĩ L cũng không giải thích được bí mật của một đoạn mã gen này. Hiện tại Thượng Ất tự mình nhắc tới điều này và đã khơi dậy sự hứng thú của tiến sĩ L một lần nữa.
“Tôi có một ít trải nghiệm kỳ quái. Ví dụ như tôi luôn trong những trạng thái không thể hiểu được rồi rơi vào tình cảnh tối đen như mực, trong đó có một cái mắt sao trời rất lớn đang nhìn chằm chằm vào tôi…"
Thượng Ất cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, mong muốn miêu tả rõ ràng mắt sao trời khổng lồ lẫn ảo ảnh, nhưng hắn lại phát hiện dường như mình đã nghĩ đơn giản quá.
“Nếu chỉ là như vậy, tôi không có cách nào kết luận cậu có phải là con cháu của người ngoài hành tinh hay không. Bởi vì dựa theo miêu tả của cậu, biểu hiện của cậu là điển hình của phản ứng rối loạn căng thẳng sau khi chấn thương”
Vẻ mặt tiến sĩ L rất bình tĩnh giải thích, cái gọi là “Rối loạn căng thẳng sau khi chấn thương”, kỳ thật là loại hành vi bảo hộ chính mình mà con người có sẵn từ khi sinh ra. Tức là khi cơ thể bị thương tổn rất nặng, đại não sẽ chủ động ngắt kết nối, để tránh đau đớn quá sẽ dẫn tới chết não.
Giống loại tình huống của Thượng Ất, theo cái nhìn của tiến sĩ L là một ví dụ rất điển hình. Chẳng qua là Thượng Ất cũng không có rơi vào trạng thái hôn mê hoàn toàn, đại não dường như bước vào trong một trạng thái tưởng tượng rất sinh động.
“Ông nói là, tất cả những cảnh tượng dị thường này đều là tôi tưởng tượng mà ra à?” Thượng Ất rất bất ngờ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đáp án sẽ là như thế này.
“Xem từ góc độ khoa học, sự việc đúng là như thế. Nhưng mọi việc không bao giờ là chắc chắn. Đại não của con người rất thần kỳ. Có lẽ cậu đã tiến vào không gian chỉ có ý thức, cũng chính là trong cái không gian 4D, thậm chí là 5D. Mà trong mắt người ngoài cậu chỉ đang ngủ say hoặc đang hôn mê mà thôi.”
Tiến sĩ L thấy Thượng Ất nghe mà không hiểu gì, hơi hơi mỉm cười, sau đó nói lời an ủi tiếp:
“Cho nên đó, Thượng Ất cậu cần phải nhanh chóng tăng lên độ khai phá não bộ cho tôi. Chỉ có đạt tới độ khai phá não bộ từ cấp 2 trở lên, tôi mới có thể cảm nhận được không gian thần bí mà cậu nói. Đi đi, hãy vì cậu mà mau chóng mang hồn tinh tới giúp tôi nào.”
“Sao mà tôi cứ cảm thấy ông đang lừa dối tôi thế? Thôi kệ. Cho dù nói như thế nào, lần này tôi có thể sống sót cũng nhờ ông và Vân Lãng. Nếu không giọt tinh huyết kia đã sớm biến tôi thành quái vật.”
Nói xong, Thượng Ất đẩy ra cửa lớn của phòng thí nghiệm sinh vật không chút do dự. Hai cánh của ác ma mở rộng đón gió bay lên, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối tầm nhìn của mọi người. Mà lúc này Lý Đống Thành chậm rãi đi tới chỗ tiến sĩ L, trong ánh mắt chất chứa nỗi sầu lo nồng đậm rồi nói.
“Tên nhóc này chọn công viên hải dương? Ông nói chúng ta bẫy cậu ta như vậy, nếu cậu ta biết sự thật, có phải sẽ tìm chúng ta tính sổ ngay lập tức hay không?!”
“Tính sổ?” Tiến sĩ L quay đầu lại liếc về phía Lý Đồng Thành một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, “Sẽ không, dựa vào hiểu biết của tôi với cái tên này, chút nguy hiểm này còn không làm cậu ta chết được. Lại nói, chúng ta thật sự không còn thời gian. Tin tức số liệu của cây gậy thiên giới hẳn là đã được truyền đi hết đúng không, đám lão già kia nói thế nào?”
“Nói như thế nào? Còn có thể nói như thế nào!” Lý Đống Thành bĩu môi, vẻ mặt miệt thị lẩm bẩm đến, “Người sống lâu rồi, thì sẽ tham sống sợ chết. Đám lão già này luôn miệng nói vì tương lai nước Hoa, nói đến cùng còn không phải vì muốn sống lâu mấy năm. Cánh cửa thiên giới, trường sinh bất tử… Ha ha ha, những người này vì có thể tiếp tục hưởng thụ quyền lợi cùng địa vị, đã sớm gấp gáp không thể chờ nổi thêm một phút một giây nào.”
“Được, chúng ta cũng phải nhanh lên mới được. Lão Lý, toàn bộ căn cứ thủ đô tôi cũng chỉ có thể tín nhiệm anh. Anh sắp xếp một chút một chút, để chiến sĩ cải tạo gen đi thăm dò Cao Trác Nhiên. Tôi có loại dự cảm, một khi người này đến, căn cứ thủ đô chắc chắn sẽ bị hắn làm náo loạn đến trời long đất lở!”
Tiến sĩ L nói, ánh mắt nhìn về phía chỗ Thượng Ất vừa biến mất trên không trung. Một ý niệm túc sát, sắt lạnh chậm rãi càn quét đất trời.
…
“Sảng khoái! Thật là quá sung sướng!”
Xoa xoa đôi tay, lưng Thượng Ất dựa vào lan can của mái nhà một nhà cao tầng bỏ hoang ở thủ đô, hai chân không ngừng thay phiên nhau giật giật. Cả người thoạt nhìn chật vật như là một con châu chấu bị nhét một nửa vào ngăn đông tủ lạnh.
Vừa mới lúc nãy, một bầu không khí lạnh đột ngột bọc lấy Thượng Ất giữa không trung. Nếu không phải vừa lúc gần đây có một toà nhà cao tầng bỏ hoang cao mấy chục mét, chỉ sợ Thượng Ất đã sớm ngã chết tươi.
“Không ngờ rằng cảm giác bay lượn sướng đến như vậy. Nhưng mà cái thời tiết chết tiệt này đúng là muốn giết người, rõ ràng sáng sủa không mây, nhưng trong nháy mắt đã nổi lên lên một trận gió lạnh. Nếu mà voi có thể bay, chắc nó cũng đến bị đông lạnh thành que kem… Trời ơi, rét quá đi!”
Thân thể Thượng Ất không ngừng run rẩy, từng hạt băng ngưng kết thành khối trên giáp bảo hộ dạng lỏng mặc ở người ở dưới ánh nắng ấm áp mau chóng tan chảy. Rất nhanh hai cánh ác ma của Thượng Ất đã khôi phục tri giác hoàn toàn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo