Chương 299. Đoàn đội nhỏ dưới hầm ngầm

 

“Sau này đúng là không thể bay loạn xạ hấp tấp lỗ mãng như vậy nữa. Thế này không chỉ có sẽ tiêu hao gấp đôi thể lực của mình. Hơn nữa thời tiết hiện tại rõ ràng không bình thường, rất có khả năng là điềm báo trước sự xuất hiện của thiên tai thảm khốc lần thứ hai.”

 

Trong lòng nghĩ, hai mắt Thượng Ất quan sát kỹ lưỡng bản đồ trong tay.

 

Trên mặt bản đồ bốn năm cái dùng vòng tròn đỏ đánh dấu đan xen xếp hàng. Trong đó trên vòng tròn đỏ có vị trí gần Thượng Ất nhất, mấy cái chữ in hoa in dòng chữ rõ ràng - Vườn bách thú công viên hải dương thủ đô.

 

 

“Hẳn là chính là nơi này… mình thật đúng là không hiểu được, vì sao trong óc cá heo sẽ có hồn tinh chứ? Bởi vì nó là động vật thông minh nhất trong sinh vật biển?”

 

Xác định xong vị trí, Thượng Ất cất gọn bản đồ, đồng thời âm thầm chửi thầm: “Nhưng mà tiến sĩ L có câu nói nói rất đúng. Bởi vì nguyên do có mạt thế, vườn bách thú có khả năng rất lớn sẽ cất giấu sinh vật thoái hoá nguy hiểm. Hơn nữa hiện tại trên bầu trời nơi nơi đều là dòng không khí lạnh bay loạn, mình phải chuẩn bị tốt để rút lui từ mặt đất. Chẳng may mà gặp phải bầy thú, chắc chắn phải lui lại ngay trước nhất.”

 

Quyết định việc phải làm, Thượng Ất hạ thấp thân hình, nhanh chóng trượt xuống dọc theo ngôi nhà bỏ hoang. Rất nhanh bóng dáng đã biến mất bên trong đống phế tích đổ nát.

 

Cửa vào vườn bách thú thủ đô đã không còn, thứ duy nhất có thể phân rõ nơi này là vườn bách thú là một đống tường vây bằng đá lớn hỗn độn.

 

Đã từng là công viên trò chơi cấp 5A, bên quản lý vườn bách thú thủ đô trước mạt thế lắm tiền nhiều của, khi làm việc rất có phong cách của đại gia. Bọn họ không chỉ có lấy nhiều tiền vận chuyển mấy trăm khối đá hoa cương rất lớn từ nơi khác, còn ném từng khối loạn xạ ở ngoài cửa chính mấy trăm mét, đặt tên rất hay là “Bức tường nghệ thuật”!

 

Hành vi vung tiền như rác này không có bất kỳ ý nghĩa gì. Trái lại sau khi xuất hiện cơn siêu bão của mạt thế, hoàn thành sự thăng hoa giá trị cuối cùng của nó — biển báo giao thông!

 

Nhìn mấy trăm khối đá hoa cương siêu lớn chôn một nửa ở phế tích, Thượng Ất cũng không nóng lòng đi vào, trái lại còn lấy những viên đá tảng làm trung tâm mà xem xét bốn phía. Sau khi xác định trong phạm vi trăm mét không có bất kỳ sinh vật nào, Thượng Ất tháo ba lô xuống, móc ra từ bên trong một viên phân sói khô rồi đốt nó.

 

Đúng vậy, thứ Thượng Ất đang đốt chính là phân sói sau khi khô, khói đen cuồn cuộn, mùi vị gay mũi. Cục phân sói này là thứ hắn đòi Lý Đống Thành trước khi xuất phát. Vẻ kinh ngạc và khinh thường trong mắt Lý Đống

 

 

Thành khi nhìn về hắn lúc ấy vẫn còn mới như in trong ký ức Thượng Ất bây giờ.

 

Dùng cái mùi đặc trưng của phân sói để chống lại với động vật thoái hoá ở ngoài trời à? Đúng là đọc nhiều truyện quá đấy… Cái thứ này trừ lúc đốt lên rồi bốc lên khói đen đậm đặc, có thể hun chết hai ba con sau, ngoài ra chẳng có chút uy hiếp gì với động vật thoái hoá cả.

 

Nhưng mà Thượng Ất cũng không để ý cái nhìn của Lý Đống Thành, hắn đang cần phân sói để cho thú cưỡi nhân mã Quan Tiểu Dĩnh một cái địa chỉ. Lúc trước khi rời đi Quan Tiểu Dĩnh, Thượng Ất cũng đã huấn luyện cô ta nhiều lần. Khi xuất hiện khói báo động cũng có nghĩa rằng Thượng Ất cần cô tới đây ngay lập tức.

 

“Quan Tiểu Dĩnh có khả năng chạy nhanh trong gò đất. Từ nơi mà chúng ta rời đi đến đây, khoảng cách theo đường thẳng chắc là khoảng hơn 30 km. Dựa vào tốc độ của cô ấy, chỉ cần thấy khói báo động, chắc là khoảng nửa giờ là đã có thể đến được. Được rồi, nghỉ ngơi nửa giờ trước, chờ Quan Tiểu Dĩnh tới rồi hẵng đi vào thăm dò xem xét cẩn thận.”

 

Thượng Ất vừa nghĩ, vừa đốt cháy một cục phân sói to khô, tức khắc một ngọn khói đen càng đậm hơn bốc lên khiến Thượng Ất hài lòng mà gật đầu.

 

Thế nhưng ngay vào lúc này, ở sâu trong phế tích vườn bách thú ở thủ đô, bên trong một hầm ngầm có đường kính khoảng trên dưới 1 mét, một khuôn mặt đầy vết cáu bẩn của đàn ông đột nhiên thò ra ngoài. Sau khi thấy khói báo động đậm đặc, trên mặt hiện lên vẻ thấp thỏm lo âu. Sau đó gã dò ra nửa thân người, cố gắng xem về phía khói đen. Lúc bóng dáng của Thượng Ất xuất hiện trong tầm nhìn của gã, gã nhanh chóng rụt đầu về dọc theo một đường hầm ngầm quanh co khúc khuỷu, trong nháy mắt đã chạy tới chỗ sâu trong đường hầm.

 

“Làm sao vậy Tiểu C? Có phải những tên lưu dân đó lại tới bắt chúng ta hay không?”

 

Ở sâu trong đường hầm, một động trong lòng đất khổng lồ mang hình dạng củ khoai lang, mười mấy con “Quái vật” có đủ nam nữ già trẻ tụ tập ở bên

 

 

nhau. Vừa thấy người đàn ông chạy về tới, tất cả đều dùng vẻ mặt khẩn trương mà nhìn chằm chằm gã.

 

“Không… không rõ ràng lắm, tôi chỉ thấy có một người. Không đúng, còn có một con ngựa, một con người… Ôi giời, tóm lại không phải những tên lưu dân chung quanh, là một tên đàn ông xa lạ tới!”

 

Người đàn ông bị gọi là Tiểu C có tốc độ nói rất nhanh. Ở dưới ánh sáng tối tăm của ngọn nến trong lòng đất, góc độ há ra của khoé miệng của gã rất lớn, thậm chí có thể ngoác tới mang tai. Nhìn lại từ xa giống như trên miệng in một chữ "C" rất lớn.

 

“Cái gì mà người với chẳng ngựa. Tiểu C, rốt cuộc cậu đã nhìn thấy cái gì?”

 

Trong đám người, một tên đàn ông trung niên có nửa người trên rất khoẻ khoắn tráng kiện, nửa người dưới lại mềm giống như bùn “Mấp máy” lại đây. Hai con mắt to phồng lên giống ếch xanh bất mãn mà trừng mắt nhìn Tiểu C, nhắc nhở gã mau chóng nói rõ ràng.

 

“Anh Ếch, em cũng không biết nên nói như thế nào. Ngay từ đầu bên ngoài chỉ có tên đàn ông kia, sau đó hắn đốt một đám khói đen tím, cái loại khói rất đặc rất đen đó. Sau đó một lát sau, thì có một con nhân mã rất lớn chạy tới. Mọi chuyện đúng là như vậy.”

 

“Nhân mã? Là cái loại nửa người nửa ngựa như trong truyện thần thoại xưa à?”

 

 

0.11909 sec| 2427.617 kb