Chương 310. Mồi chuột

 

Ngưu Tuyết nhiều lần nhắc đến bãi xác, chính là nơi mà bọn trùng tuyến sắt thưởng thức bữa đại tiệc. Ở đó có vô số hài cốt động vật, chẳng khác gì một lãnh địa chết chóc. Có điều Ngưu Tuyết cũng biểu thị, chỉ cần có tiểu Lục ở đó, đám trùng tuyến sắt tuyệt đối không dám làm hại đến Thượng Ất.

 

Thượng Ất tỏ ra bất lực, thở dài đáp lại lời kiến nghị của Ngưu Tuyết.

 

Bây giờ trùng tuyến sắt đã là một thảm họa diện rộng, chỉ dựa vào một mình Thượng Ất căn bản không có cách nào tiêu diệt được bọn chúng. Nay tạm thời nghe kiến nghị của Ngưu Tuyết, bắt vài con chuột đến dụ vua cá heo ra gặp mặt nói chuyện.

 

Mười phút sau, trước mặt mọi người xuất hiện bầy chuột thoái hóa xếp thành hàng dài mười mấy mét. Trùng tuyến sắt thoái hóa đột biến quả nhiên thần kỳ. Dưới sự chỉ huy của tiểu Lục, dưới sự khống chế tư duy của trùng tuyến sắt bầy chuột giống như những người lính, lần lượt xếp thành hàng bò thẳng về phía hồ kính.

 

Đám người Thượng Ất trốn bên ngoài, hai mắt nhìn chăm chăm về hướng hồ kính. Chỉ nhìn thấy bẫy mồi chuột trước mắt từng con một ngày càng bò lên cao, tiếp sau đó từng con từng con chui vào hồ kính rồi rơi xuống, khuấy động cả mặt nước. Thanh âm trong trẻo vang lên truyền đi rất xa rồi biến mất trong làn nước xanh nhạt ấy.

 

 

“Đến chưa?”

 

Đột nhiên từ mặt hồ truyền đến âm thanh “hua la hua la” theo sau là các đợt sóng dồn dập ập vào bờ rồi lại rút ngược về sau, cuốn trôi các rặng san hô và đám thủy sinh nhỏ bé xung quanh.

 

Tiếp đó, một bóng đen lớn giống như một con cá mập khổng lồ từ xa bơi nhanh đến làm mọi người hoa cả mắt. Giây tiếp theo đàn chuột dài mười mấy mét kia tất cả đã nằm gọn trong một cái miệng lớn.

 

“Chính là nó, vua cá heo!” Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Vương Tú Nhi kích động đứng dậy vỗ tay.

 

“Cô gái nhỏ, cảm ơn cô vì bữa ăn hôm nay. Đám người này là bạn đồng hành của cô nhỉ. Đã có tin tức gì về hang động dưới lòng đất chưa?”

 

Một giọng nói khàn đặc như tiếng của một ông già từ bên kia mặt hồ truyền đến. Nếu không phải tận mắt chứng kiến một con cá heo lớn đang nói chuyện, Thượng Ất thật sự cho rằng người đứng trước mặt mình là một ông lão tri thức đang nói chuyện.

 

“Ngài vua cá heo đáng kính, ta… ta vẫn chưa tìm thấy lối vào hang động dưới lòng đất kia. Ngài… ngài nhanh chạy đi, ở đây có người muốn bắt ngài!”

 

Mặt Vương Tú Nhi đỏ bừng, hai tay huơ huơ trong không trung. Không biết tại sao mỗi lần đối mặt với vua cá heo trong lòng cô luôn có một cảm giác kỳ lạ, thậm chí là xúc động quá mức.

 

“Bắt ta? Tại sao lại muốn bắt ta? Vì bữa ăn ban nãy sao?”

 

Nghe Vương Tú Nhi nói, vua cá heo từ từ chuyển mình, hai mắt nhìn về phía ngoài hồ kính, ngữ khí bình thản nói: “Cô gái nhỏ không cần sợ, không ai có thể làm hại ta được, bảo người đàn ông phía sau cô qua đây, ta có chuyện muốn nói với cậu ta.”

 

“Này, cá heo lớn kia, thịt chuột có ngon không, ta đã cố tình thêm vào một số thành phần đặc biệt đấy!”

 

 

Mắt chứng kiến vua cá heo không chút nghi ngờ nuốt trọn đám chuột, trên mặt Ngưu Tuyết không khỏi lộ ra vẻ háo hức. Cô đã giấu vài trăm con trùng tuyến sắt bên trong đám chuột này, bây giờ chỉ cần đợi đám trùng tuyến sắt từ trong bụng đám chuột này chui ra, việc khống chế vua cá heo chỉ còn cần vài phút ngắn ngủi.

 

“Cháu là đang nói đến đám giun kỳ quái này à? Ợ!”

 

Vua cá heo mở miệng, nấc cục một tiếng đã nôn toàn bộ đám trùng tuyến sắt ra ngoài. Đám trùng giờ đây chỉ còn là những cái xác nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.

 

Trùng tuyến sắt thoái hóa! Giấu bên trong chuột nhiều trùng tuyến sắt như vậy, bây giờ chỉ có một cái nấc cục của vua cá heo đã nôn hết bọn chúng ra ngoài, đều thành xác chết không chừa một con...!

 

“Đây… Không thể như thế được! Đến axit mạnh nhất trong dạ dày cũng không thể tiêu diệt chúng… Ngươi… Ngươi làm sao làm được?”

 

Nhìn đám trùng tuyến sắt nổi trên mặt hồ, Ngưu Tuyết lấy hai tay che miệng, vẻ mặt thảng thốt không cách nào hiểu được.

 

“Siêu âm!” Vua cá heo xoay mình di chuyển đến mặt hồ, thân thể khổng lồ như một ngọn núi đang di chuyển làm Ngưu Tuyết há hốc mồm đến mức như không thở được.

 

“Loài người các ngươi học hành kiến thức nhiều, chắc là biết được trước khi ăn mồi cá heo bọn ta dựa vào khoang mũi phát ra sóng siêu âm để xác định vị trí con mồi. Lúc nãy, trước khi ta đến đã phát ra hàng chục siêu âm, đám trùng các ngươi giấu bên trong chuột đã bị siêu âm của ta sốc đến chết rồi. Cho nên thật ngại quá, ta không bị các ngươi khống chế, các ngươi cũng không có cách nào làm hại ta được!”

 

Thì ra là vậy! Nhân vật mà tiến sĩ L gọi là thông minh kỳ diệu quả nhiên không tầm thường!

 

Thượng Ất chậm rãi bước đến bờ hồ, nhìn vào đôi mắt to đen láy của vua cá heo, ngữ khí bình tĩnh nói:

 

 

“Mi muốn gặp ta? Đây là muốn nói lời cuối cùng sao?”

 

“Ha ha... Loài người các ngươi lúc nào cũng nóng vội, đặc biệt là đám đàn ông các ngươi.”

 

Vua cá heo nháy mắt, dùng vây bụng bên thân đập nhẹ vào thành hồ, giọng điệu mang theo ý đùa nghịch nói: “Ngươi xem, theo cách thức tính toán của loài người các ngươi, chúng ta được ngăn cách một lớp hai mươi ba tấm kính cường lực tiêu chuẩn. Độ cứng của kính này cao gấp hai lần so với kính chống đạn thông thường, có thể chịu áp lực trọng lực lên đến 100 tấn. Vì thế, ta cảm thấy ngươi không có năng lực làm hại ta qua bức tường kính này. Những lời đe dọa của ngươi không chút ảnh hưởng đến ta, chi bằng chúng ta cùng nhau thương lượng, có thể những thắc mắc phía sau của ngươi sẽ được giải đáp đấy.”

 

 

Nghe những lời phân tích của vua cá heo, Thượng Ất quả thật không biết nói gì nữa. Đây là một con cá heo sao? Đây không phải là một trò đùa của tiến sĩ L, dùng cá heo robot để tự trêu chọc mình đấy chứ?

 

Ta ghét trong lúc đàm phán mà quyền chủ động lại nằm trong tay đối phương. Hơn nữa, mi thật sự cho rằng ta sẽ không thể làm hại đến mi à?”

 

Thượng Ất lạnh lùng nhìn vua cá heo, hai tay nâng mũi tên năng lượng và Thao Thiết Cốt Cung lên, mũi tên nhấp nháy tỏa ra phía trước, lạnh lùng chĩa về phía vua cá heo.

 

“Đây là… vũ khí năng lượng? Cậu không phải người bình thường! À, chẳng nhẽ là tiến sĩ L phái cậu đến giết tôi à, thì ra là vậy!”

 

 

Chương 311: Tôi là con của tiến sĩ L

 

 

Chương 311. Tôi là con của tiến sĩ L

 

 

Trong mắt vua cá heo lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh ngạc, nó động thân tạo ra một làn sóng lớn khuấy động mặt hồ, dọa đám người Ngưu Tuyết và Thượng Ất chút nữa ngã sõng soài.

 

Bên ngoài hồ kính, Thượng Ất cũng kinh sợ không kém. Từ lúc đối phương nhắc đến tiến sĩ L, Thượng Ất đã ý thức được mọi việc đều là tiến sĩ L đứng sau lưng giật dây. Bản thân y lại bị tên này lừa rồi.

 

Thượng Ất bĩu môi, thu lại Thao Thiết Cốt Cung: “Nói đi, mi và tiến sĩ L có quan hệ gì?”

 

“Sao nào, tiến sĩ L không nói lai lịch của tôi cho cậu biết sao, ha ha”, vua cá heo phát ra tiếng cười như con người, giọng điệu có chút bi thương, nó nói: “Đối với tôi mà nói tôi là con của tiến sĩ L. Nhưng đối với ông ta, tôi chỉ là một sản phẩm thí nghiệm có thể bị thay thế bất cứ lúc nào!”

 

Dừng một lúc vua cá heo dường như đang cố gắng điều chỉnh lại giọng nói, sau đó nó nói tiếp: “Ba tháng trước, tôi chỉ là một con cá heo vây xám mới chuyển đến thủy cung. Lúc đó tôi không nhớ nhiều thứ, tôi chỉ nhớ rằng mọi người rất thích tôi, đặc biệt là đám trẻ con thường xem tôi là bảo bối. Nhưng đến một ngày, tiến sĩ L dẫn con gái của ông ta đến thủy cung. Đứa trẻ trông rất yếu ớt, mặt trắng bệch, cơ thể gầy gò hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, vẻ mặt không tươi cười. Nhưng tôi còn nhớ cảnh tượng khi đó, lúc con gái của tiến sĩ L nhìn thấy tôi liền cười rạng rỡ, cô bé giơ tay chạm vào bức tường thủy tinh để sờ tôi, đồng thời nói cho tôi biết cô ấy tên là Lý Vận Hương, còn tôi thì cũng tò mò chạm mũi vào…”

 

“Sau đó, con gái của tiến sĩ L làm sao, cô bé có đến tìm ngài không?”

 

Thấy vua cá heo im lặng không nói, Ngưu Tuyết không chịu nổi bèn thúc giục. Câu chuyện giữa cá heo và bé gái rất có sức hấp dẫn với một đứa trẻ 13, 14 tuổi.

 

“Sau đó tôi không gặp Lý Vận Hương nữa… ừ, có lẽ cô bé…”, giọng điệu của vua cá heo buồn rầu, nhưng sau đó ánh mắt lại lóe lên tia rực sáng, dường như ánh mắt lại hướng về nơi xa.

 

 

“Có điều sau đó, tôi bị một đám người mặc quần áo kỳ lạ dẫn đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Bây giờ nghĩ lại nơi đó chắc là bên cạnh công viên Trung Hải. Ở đó có dụng cụ thí nghiệm khổng lồ, còn có đồ đựng lớn màu xanh. Trong đó có rất nhiều động vật hình thù kỳ quái, ngoài vài con cá heo giống tôi ra còn có một con bạch tuộc và một người cá màu trắng… sau đó tiến sĩ L xuất hiện, ông ta đưa tôi và người cá đó vào một căn phòng kín khác. Trong phòng có một chiếc giường băng khổng lồ, bé gái nằm trên đó chính là Lý Vận Hương, con gái của ông ta. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó tiến sĩ L đứng trước thi thể con gái khóc lóc rất thảm thương, giống như một đứa trẻ mấy tuổi vậy. Sau đó ông ta lại dùng một cây kim tiêm khổng lồ đâm vào đầu Lý Vận Hương rồi truyền những thứ trong ống tiêm vào đầu của chúng tôi…”

 

“Cái gì… sau đó thì sao?”

 

Vương Tú Nhi và Ngưu Tuyết đồng thời hỏi, Thượng Ất cũng không khỏi thốt lên.

 

Nếu như nói đây là một câu chuyện, Thượng Ất cũng phải bái phục khả năng kể và trí tưởng tượng của vua cá heo. Lúc này ba người họ hoàn toàn bị thu hút bởi tình tiết kỳ lạ và khoa trương này.

 

Lý Vận Hương… tiến sĩ L… truyền dịch thể bí ẩn vào đầu vua cá heo.

 

Tim Thượng Ất đập thình thịch, một dòng suy nghĩ vừa mơ hồ vừa rõ ràng trỗi dậy. Nếu như vua cá heo không nói dối vậy thì chân tướng của sự việc đúng là vượt xa sức tưởng tượng của Thượng Ất.

 

Tiến sĩ L hay là tiến sĩ Lý, hình như con gái của ông ta đã mắc bệnh nặng trước khi chết. Lúc không thể điều trị được nữa, ông ta làm một chuyện cuối cùng cho con gái, đó là truyền dịch thể trong não của con gái vào cơ thể của hai con vật.

 

Tiến sĩ L muốn làm gì? Ông ta muốn dùng cơ thể của động vật để kéo dài sự sống của con gái sao? Tại sao không dùng cơ thể của người, bởi vì đại não của con người có sự xung đột sao?

 

 

Rất nhiều suy nghĩ nảy ra, Thượng Ất cảm thấy đau đầu, xem ra chuyện tiến sĩ L nhất quyết đòi tìm viên tinh hồn không hề đơn giản như thế.

 

Lúc này vua cá heo lại nói tiếp.

 

“Sau khi tôi bị truyền dịch thể màu xanh vào người, tiến sĩ L ném tôi sang một bên không lo nữa, ông ta chỉ quan tâm đến cơ thể của người cá. Đó là cơ thể của một cô gái có thể gọi là hoàn mỹ, nửa trên là người, da trắng muốt, ngũ quan tinh xảo như kiệt tác của thượng đế. Còn nửa dưới là cái đuôi trắng như đá cẩm thạch, bộ vảy đẹp không tỳ vết phát ra ánh sáng lấp lánh. Đáng tiếc…”

 

Lúc nói vua cá heo ngẩng đầu nhìn ba người, nói với giọng điệu bi thương: “Đáng tiếc cuối cùng người cá vẫn chết… sau khi cô ấy mở mắt chỉ sống ba ngày rồi tắt thở. Mà lúc sống, tôi nghe rõ cô ấy gọi tiến sĩ L là bố… nhưng cuối cùng người cá vẫn chết… Sau đó tiến sĩ L đưa tôi trở về thủy cung. Các người biết không, lúc rời đi tôi hy vọng mình có thể nói chuyện như loài người. Trong đầu tôi toàn ký ức tuổi thơ của Lý Vận Hương, nhưng tôi biết mình không phải cô bé, tôi chỉ là thứ chứa đựng ký ức của cô ấy. Dịch thể màu xanh mà tiến sĩ L truyền vào người tôi đã kích thích đại não của tôi. Tôi thử dùng ngôn ngữ của loài người để nói chuyện với tiến sĩ L, nhưng trong mắt ông ấy tôi chỉ là một con vật ghê tởm.”

 

“Chàng trai, tiến sĩ L bảo anh lấy tinh thể trong não của tôi, thực ra là ông ấy muốn lấy lại đoạn ký ức của con gái… tôi sẽ không phản kháng, lấy đi hay không là quyền của anh.”

 

Vua cá heo bình tĩnh nói, hai dòng lệ lặng lẽ rơi, lăn trên gò má của nó rồi tan biến trong nước.

 

“Có lấy hay không?” Thượng Ất không biết nói gì nhìn vua cá heo, trong lòng cảm thấy bối rối khó xử.

 

Phải thừa nhận rằng Thượng Ất cảm động bởi câu chuyện của vua cá heo. Sinh vật biển này sở hữu trí tuệ, thực ra nó có thiện ý với con người. Chỉ là tiến sĩ L - người đau khổ vì mất con gái không thể nào chấp nhận được thân phận của nó.

 

 

0.04021 sec| 2481.789 kb