Chương 302. Tôi không có hứng thú với cơ thể của cô
Hiện tại, bên ngoài lại xuất hiện một người đàn ông thần bí nữa. Ngay từ đầu Vương Tú Nhi cũng chẳng coi chuyện này ra gì, nhưng nghe nói hình như đi cùng còn có một con nhân mã. Lúc này Vương Tú Nhi không thể ngồi yên được.
Khi nào mà con người có thể chung sống yên ổn với cá thể thoái hoá? Hay là, cái con bán nhân mã kia là nô lệ của tên đàn ông đó?
Cho dù đáp án là như nào, Vương Tú Nhi cũng cảm thấy mình nên đi ra ngoài xem xét một chuyến, đi gặp người đàn ông bị tiểu C miêu tả là khủng bố đến cực điểm!
Từ sau khi tiến vào bên trong phạm vi vườn bách thú, Thượng Ất luôn cảm thấy ở bốn phía có thứ gì đang giám thị hắn.
Cảm giác này làm Thượng Ất rất khó chịu. Hắn không muốn tốn thời gian ở một chút ít việc cỏn con. Nhưng cái loại cảm giác bị người đang âm thầm nhìn trộm kia hắn thật đúng là không chịu đựng được. Rốt cuộc hắn vẫn giận dữ mà sử dụng dị năng cảm giác, thu hết tin tức của tất cả những sinh vật trong phạm vi bán kính mấy trăn mét vào đáy mắt.
“Người sống sót à? Sức sống của những người này đúng thật là ngoan cường, ở dưới hoàn cảnh ác liệt này mà còn có thể sống được.”
Nhẹ nhàng khép lại hai mắt, trong đầu Thượng Ất trong đầu nhanh chóng mà phác họa tấm biểu đồ đơn sơ về sự hoạt động của những sinh vật ở phía trước.
Ở ngay sau đống đồ vận hỗn tạp trước người Thượng Ất khoảng mấy trăm mét, mấy trăm đốm sáng màu vàng nhạt tượng trưng cho năng lượng của
con người đang tụ tập dày đặc bên nhau, không ngừng di chuyển giống đàn kiến.
“Không phải những người này, bọn họ hẳn là còn không có phát hiện ra mình. Rốt cuộc là ai đang giám thị mình chứ?”
Thượng Ất chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào dưới hai mươi mét ở chỗ khác. Khi vừa mới sử dụng dị năng về cảm giác, hình như có một cái điểm đỏ đột nhiên xuất hiện. Sau đó lại lập tức biến mất không thấy.
Đốm sáng năng lượng màu đỏ…
Tron lòng Thượng Ất chợt hiểu ra, con người có thể tản mát ra năng lượng màu đỏ, vậy chỉ có cá thể thoái hóa mà thôi.
Hơn nữa từ phản ứng của người đó mà xem, đây hẳn là một cá thể thoái hoá không hoàn toàn vẫn giữ nguyên trí thông minh của con người. Nếu thay vào đó những cá thể thoái hoá hoàn toàn thì chắc là đã sớm nhào lên tấn công Quan Tiểu Dĩnh.
“Thật đúng là một nơi kỳ quái. Con người và cá thể thoái hoá chung sống với nhau. Một nhóm tụ tập không đi trên mặt đất. Một nhóm khác lại tránh trong lòng đất không thấy người, còn có cái con cá heo biển, sinh vật thông minh trốn ở trong phế tích… Không hiểu được nơi này là một thứ kết cấu sinh sống của sinh vật gì. Cái tên tiến sĩ L này quả thực đúng là một cái của nợ, chắc chắn che giấu cái gì không nói rõ ràng cho mình!”
Thượng Ất suy nghĩ miên man. Dưới chân thì hơi hơi chạm vào bụng của thú cưỡi nhân mã Quan Tiểu Dĩnh, ra hiệu Quan Tiểu Đinh hãy nhanh chân lên. Bất ngờ vào ngay lúc này, một cô gái với dáng người đẹp đẽ, gương mặt xinh xắn đột nhiên xuất hiện ở cách đó không xa. Vừa thấy Thượng Ất cưỡi ngựa lại đây, hai chân nhanh chóng chuyển động đón người.
“Vị này… Thưa ngài, xin đợi một chút, tôi có việc muốn hỏi ngài.”
Vương Tú Nhi cách xa năm sáu mét, bèn nhẹ nhàng mà vươn hai tay ngăn cản đường đi của Thượng Ất. Trong đôi mắt mang theo một ít bất ngờ ngoài ý muốn. Thượng Ất cao lớn đẹp trai, còn thêm Quan Tiểu Dĩnh lạnh lùng
tàn khốc hút mắt khiến cho tổ hợp một người một con ngựa có vẻ rất là kỳ lạ thần bí. Trong lúc nhất thời Vương Tú Nhi sững sờ ngay tại chỗ, lời chuẩn bị nói ra lập tức quên mất hơn phân nửa.
“Gì? Cá thể thoái hoá?”
Ngồi ở trên lưng Quan Tiểu Dĩnh, Thượng Ất nghiêng mắt quan sát cô gái đứng ở trước mặt này, vẻ mặt cũng là sửng sốt. Dưới dị năng cảm giác của hắn, toàn thân Vương Tú Nhi tản ra vầng sáng nhàn nhạt màu đỏ. Đây gần như là dấu hiệu nhận biết điển hình của cá thể thoái hóa.
Nhưng mà vì sao bề ngoài của cô gái này thoạt nhìn giống nhân loại bình thường đến vậy? Chẳng lẽ là phần cơ thể thoái hoá của cô ta giấu bên trong quần áo?
Nghĩ rồi, thượng Ất theo bản năng mà nhìn xuống về phía quần áo của Vương Tú Nhi. Nhưng mà hắn quên mất, trong lúc này hắn đang ngồi ở trên lưng thú cưỡi nhân mã cao gần hai mét. Từ góc độ của hắn mà xem xuống, tầm mắt vừa lúc rơi vào phía trên rãnh sâu màu trắng tuyết kia ở chỗ cổ áo của Vương Tú Nhi. Trong đó thậm chí còn lộ ra một chút đỏ ửng như có như không.
“Anh… anh đang nhìn cái gì?”
Vương Tú Nhi che ngực lại, mặt mũi nóng ran, trong lòng bồn chồn một trận, không khỏi cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Động tác của Thượng Ất làm cô nhớ tới ba tên lưu dân ở mấy ngày trước. Ba tên súc sinh kia dùng ánh mắt như vậy nhìn về phía cô gái nhỏ. Chẳng lẽ người đàn ông này cũng đang có ý đồ gì với mình?
“Tôi đang nhìn… ầy, đúng là góc nhìn làm người xấu hổ mà.”
Nhìn một màu trắng bóng trước mắt, thượng Ất cạn lời mà lắc đầu. Hắn cũng không ngờ rằng góc nhìn này hoàn mỹ như vậy, không những có thể mở rộng tầm mắt mà còn gần như nhìn không sót gì. Nhưng mà hiển nhiên cô gái kia cũng bởi vậy hiểu lầm chính mình. Chuyện này lập tức trở nên hơi xấu hổ.
“Cô là ai, sao lại ngăn tôi lại?”
Thượng Ất cũng không có xuống ngựa, vẫn cứ ngồi ở trên cao nhìn xuống như cũ rồi hỏi với giọng điệu bình thản. Còn sự hiểu lầm lúc trước, nếu đã hiểu lầm thì cứ hiểu lầm như vậy thôi. Thượng Ất hoàn toàn không quan tâm cô gái này sẽ nghĩ như thế nào.
“Tôi tên Vương Tú Nhi, là người sống sót ở nơi này. Xin hỏi có phải anh đang muốn đi vườn bách thú đúng không? Có thể đưa tôi vào cùng có được không?”
Vương Tú Nhi cố gắng giữ sự bình tĩnh, duỗi tay khẽ vuốt ngọn tóc ở bên tai. Dung nhan xinh xắn mang theo vẻ dụ hoặc ngọt ngào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo