Chương 308. Tổn thất lớn rồi!
"Chú à, làm ơn tha cho cháu đi. Cháu thật sự không phải quái vật." Cô gái nhỏ bị ánh mắt lãnh đạm của Thượng Ất quét qua, toàn thân run như cầy sấy, cầu xin: "Chú, chú nghe cháu nói. Cháu tên là Ngưu Tuyết, trong cơ thể cháu đúng là có một con trùng tuyến sắt thoái hóa. Nhưng… chú ơi, cháu khác với họ. Cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc hại người. Cháu đã chủ động để con giun đó xâm nhập vào cơ thể mình vì cháu muốn cứu ba mẹ, họ bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, tiểu Lục nói có thể cứu họ!"
Vì sợ hãi nên lời nói của Ngưu Tuyết có vẻ lộn xộn và thiếu tổ chức, nhưng đã thành công thu hút được sự chú ý của Thượng Ất.
"Tiểu Lục? Ý nói con trùng sắt trong cơ thể cháu có màu xanh?"
“Ừm, tiểu Lục khác với những con trùng khác. Nó không hung dữ chút nào, và nó sẽ giúp cháu tìm nước và thức ăn.” Ngưu Tuyết vừa nói vừa vươn cánh tay gầy guộc ra, nhẹ nhàng vỗ về. Vài giây sau, chỉ thấy một con bọ nhỏ màu xanh lục từ từ bò ra khỏi cổ tay của Ngưu Tuyết. Cơ thể mảnh mai dài hơn 20cm cuối cùng đã quấn quanh cổ tay Ngưu Tuyết hai ba lần. Trông nó giống như một chiếc vòng lụa màu xanh lá cây trên cổ tay của một cô gái nhỏ.
Con trùng kỳ lạ!
Thượng Ất chưa bao giờ nhìn thấy một con trùng tuyến sắt kỳ lạ như vậy, thứ này không chỉ có thân hình xanh bóng mà còn vô cùng ngoan ngoãn, con trùng tuyến sắt hung dữ trong ấn tượng của Thượng Ất lại hoàn toàn khác.
"Lẽ nào nó là một biến thể?"
Thượng Ất vô thức đi tới gần Ngưu Tuyết, vươn tay bắt lấy cổ tay Ngưu Tuyết, nhìn kỹ, mới phát hiện con giun xanh nhỏ bé lại chui vào trong người Ngưu Tuyết, bên ngoài chỉ để lại một cái đầu nhỏ cỡ hạt gạo. Nhìn Thượng Ất cẩn thận.
“Tiểu Lục nói chú sát khí quá nồng, nó rất sợ hãi.” Ngưu Tuyết run rẩy nói, cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cũng không dám rụt cổ tay lại, chỉ có thể nghiến răng cố gắng nói
"Có thể cảm nhận được sát khí của ta lại không bị cơ thể con người dụ dỗ... Xem ra con trùng này quả nhiên là dị nhân!" Thượng Ất thả lòng bàn tay, lại đứng lên. Vừa rồi hắn còn cố ý dùng tay dụ con giun xanh nhỏ bé, nhưng phát hiện con giun xanh nhỏ bé không có ý muốn tấn công, ngược lại thu toàn bộ thân thể vào trong cơ thể Ngưu Tuyết, cho thấy nó không chỉ có thể kiềm chế bản năng hút máu người, mà còn có trí tuệ không hề thấp.
Nhưng cho dù là biến thể thì nó vẫn là một con trùng tuyến sắt ăn máu người, có quỷ mới biết loài trùng sắt này sẽ sinh sôi nảy nở trong một quần thể đáng sợ như thế nào trong tương lai, vì vậy theo ý kiến của Thượng Ất, con giun xanh nhỏ bé này cũng phải chết.
"Ngưu Tuyết, nghe tôi nói, nếu cháu muốn sống tiếp thì phải bỏ con trùng này. Giờ bỏ nó ra đây, sau đó cháu có thể rời đi!" "Chú, Tiểu Lục nói chú muốn giết nó, nó không dám ra. Tiểu Lục còn nói..." Ngưu Tuyết run rẩy chỉ vào xác chết bên cạnh, nói, "Tiểu Lục còn nói, nếu chú có thể tha cho nó, nó sẽ đưa chú đến nơi để xác chết dưới lòng đất, nơi đó có thể có những thứ mà chú muốn."
“Ha ha, có chuyện muốn nói với tao? Đúng là một con trùng thú vị, mày có tin là tao sẽ làm một mồi lửa đốt hết bọn chúng không hả?”
Thượng Ất chỉ tay về phía thi thể trên mặt đất, lúc này hàng ngũ nhân mã đều làm theo chỉ huy của Thượng Ất, cẩn thận đem tất cả thi thể xếp thành một đống. Còn Vương Tú Nhi sau khi hiểu rõ sự việc cũng đang hết sức cố gắng giúp đỡ, cô đem tất cả gỗ vụn, giấy tờ, sơn dầu và tất cả những thứ có thể nhóm lửa được ném lên trên đống xác, sau đó liền rút ra bật lửa nhóm lửa đốt xác.
Trong chớp mắt, chỉ còn nhìn thấy một đám khói nồng nặc, vô số những con trùng đen dài liều mạng chui ra từ những cái xác, thế nhưng lửa càng cháy càng mạnh đã chặn mất đường ra của bọn chúng, chỉ có thể liều mạng phát ra những tiếng rít, trong tiếng kêu thảm thiết bị đốt cháy co quắp thành một đống.
“Sẽ không, cháu tin chú là một người tốt.” Ngưu Tuyết nhếch miệng cười, để lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, trên gương mặt dơ bẩn nhem nhuốc mang theo sự tin tưởng tuyệt đối, lớn tiếng nói, “Hơn nữa tiểu Lục nói nó không những sẽ đưa chú tới sân phơi xác mà còn sẽ giúp chú bắt được con vua cá heo kia.”
“Bắt vua cá heo? Ta thấy em vẫn là giết con nhóc kia đi thì hơn! Vua cá heo là một con vật thiện lương biết bao, thật không hiểu vì sao mà các người đều muốn bắt nó là thế nào!”
Xác chết bị đốt cháy thực sự quá thối, Vương Tú Nhi để đội ngũ xe vẫn ở lại đó trông, bản thân tự chạy về trước, lại không ngờ rằng câu đầu tiên nghe được lại như vậy, ngay lúc đó tức giận trừng Ngưu Tuyết một cái.
“Chú không hiểu đâu, tiểu Lục nói con vua cá heo biến dị kia không hề hiền lành tốt bụng như vẻ bề ngoài của nó. Nó giúp bọn chú thoái hóa là bởi vì muốn mượn sức mạnh của các chú chạy về đại dương, sau đó lợi dụng năng lực đặc biệt của nó kích phát tất cả sinh vật dưới biển tiến hóa, sau cùng trở thành giống động vật biển có trí tuệ…”
Nghe Vương Tú Nhi uy hiếp, Ngưu Tuyết bị dọa mặt tái mét, bộc trực thành khẩn, vội vàng nói ra hết tất cả những chuyện về vua cá heo mà mình biết, vậy nhưng lại tới lượt Vương Tú Nhi ngơ ngác rồi.
“Từ từ đã, em nói vua cá heo muốn lợi dụng chúng tôi? Nhưng rõ ràng là nó nói rằng muốn giúp chúng tôi tìm được hang động dưới lòng đất, sau đó dẫn chúng tôi tới vườn hoa của Hải Tín...” Vương Tú Nhi lẩm bẩm một mình, trong tình huống này Ngưu Tuyết chắc chắc sẽ không nói dối, xem ra việc này quả thật khác với những gì cô tưởng tượng.
“Hang động dưới lòng đất? Vườn hoa Hải Tín? Chuyện này lại là như thế nào, Vương Tú Nhi cô kể tường tận lại sự việc một lần cho tôi!”
Liên hệ giữa lời hai người Ngưu Tuyết và Vương Tú Nhi lại, những điều Thượng Ất nghe được có chút khác với những gì hắn tưởng. Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ cần tới Hải Dương Quán ở dưới phế tích thì vụ việc nhất định là nằm trong tầm tay, nhưng bây giờ xem ra là phức tạp hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo