Editor: Trâm Rừng
Phù An An ngẩng đầu lên thấy Phó baba vẫn đang đứng ở cửa.
"Phó ca, anh đi trước tắm rửa nghỉ ngơi đi, phòng rửa mặt chật như vậy hai người đứng không nổi."
Cô rất tri kỷ nói, "Anh đã vất vả lái xe cả ngày rồi, một mình tôi có thể làm xong bản đồ."
Nói xong cũng vùi đầu xuống. Kỳ thực cũng không có bao nhiêu. Đại khái hai mươi mấy phút đã làm xong.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách. Ngay sau đó, lại có thêm tiếng vang phù phù của máy sấy tóc.
Phù An An buồn chán ngồi ở trên giường, nghe động tĩnh bên trong quá rõ ràng, cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô nghĩ nghĩ tiếp đó mở TV ra. Một bộ phim hoạt hình đang chiếu trên đó, nhưng kể từ khi chơi trò chơi, cô chỉ muốn xem tin tức trên TV. Vì vậy, cô đứng dậy đi tìm chiếc điều khiển trên bàn dưới TV.
Trên bàn ngoài chiếc điều khiển từ xa, trong một chiếc hộp nhỏ bên cạnh, có hai thứ đáng ngại trông giống như kẹo, nhưng chắc chắn không phải kẹo, thứ này càng không phải bong bóng.
Phù An An ho khan hai tiếng, giả vờ như không nhìn thấy. Vừa đem ánh mắt dời đi, đột nhiên nghĩ đến cái đồ chơi này nếu để cho Phó ba ba đi ra nhìn thấy, lúng túng biết bao nhiêu! Vì vậy, cô nhặt chúng lên bằng hai ngón tay và ném chúng vào thùng rác. Kéo thêm hai tờ giấy che chúng lại.
Làm xong tất cả những thứ này, Phù An An khẽ mỉm cười, hướng thùng rác làm một tư thế có chút trung nhị —— Hãy để mọi thứ bẩn thỉu biến mất hết đi!
Rồi cửa phòng tắm mở ra... Bốn mắt nhìn nhau.
"Cô đang làm gì thế?"
Phù An An bối rối đặt bàn tay bắn tia laze của Ultraman xuống, "Không, không có gì đâu. Tôi, tôi đi tắm rửa, anh để tôi đi qua!" Cô nói xong liền chạy thật nhanh. Cô đã không thấy khoảnh khắc Phó baba từ ái mím môi cười!
Phù An An lề mà lề mề bên trong hơn nửa giờ. Khi cô bước ra, bộ phim hoạt hình trên TV vừa rồi vẫn không được thay đổi.
Tấm bản đồ đặt trên bàn cà phê lúc này đang nằm trong tay Phó Ý Chi, lúc này anh đang dựa vào trên giường, đeo một cặp kính gọng mỏng màu vàng, cúi đầu nhìn xuống những ghi chú mà Phù An An vừa ghi chép. Ánh sáng dịu nhẹ trên đầu chiếu vào khuôn mặt anh, mang đến vẻ đẹp dịu dàng và mơ hồ.
Nhìn xuống, đường giao nhau giữa hàm dưới và cổ rất rõ ràng, cộng với một chút ánh sáng và bóng tối như vậy, chỉ có thể dùng hai chữ thanh lịch để mô tả. Điều quan trọng nhất là lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen! Ba nút trên cùng được mở ra! Từ hầu kết đến cổ lại đến xương quai xanh lõm xuống...... Anh chỉ lẳng lặng mà ngồi ở đó, trong lúc vô hình tản ra một loại cấm dục gợi cảm!
Cmn! Phó ba ba thật là đẹp trai a!
Phó An An sửng sốt một chút sau đó lại có chút thương cảm. Cô luôn cho rằng Phó ba ba sẽ độc thân cả một đời, kết quả anh là hoa đã có chủ. Anh đã thuộc về Nghiêm ca rồi, không thể là của tất cả mọi người được. Khi tiếp xúc với một người đàn ông đã có gia đình, hãy luôn giữ khoảng cách. Nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép.
Phù An An đang định ngoảnh mặt bước đi, Phó Ý Chi đột nhiên đặt bản đồ xuống và nhìn sang, "Đánh dấu làm tốt lắm."
Bị anh nhìn chằm chằm, Phù An An thực sự cảm thấy có chút xấu hổ! Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nếu như bình thường anh cũng giống như bây giờ, đánh cược mười đồng tiền, Đại Cường Ca bị nhìn đều sẽ ngượng ngùng! Vì vậy, lý do không phải ở cô, mà là do Phó ca!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về vấn đề này, Phù An An đột nhiên cảm thấy rằng cô cũng không cần xấu hổ như vậy "Là thuộc hạ của anh, đây là đều nhất định phải làm."
Cô đi đôi dép lê to không vừa chân, trong phòng phát ra tiếng lạch cạch. Lập tức bổ nhào vào lên trên cái giường bên trong, quấn chặt chăn mền cũng chỉ lộ ra một cái đầu, “Phó Ca, ngủ ngon!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo