Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Diện tích của công viên là 8956 km2, đã lớn hơn nhiều so với Thành phố S, nhưng bên ngoài vẫn còn nằm trong bản đồ trò chơi. Lần này khu vực trò chơi lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều!

Phù An An nhìn xem bản đồ chằng chịt ghi chú do cô viết lên, không nghĩ cô vẫn không có ghi chép xong. Cô cần tìm một cái bản đồ lớn hơn cái này.

Lúc này trời đã tối, bây giờ cũng không có khả năng tiếp tục đi tìm hiểu bản đồ. Tuy nhiên, với bản đồ trò chơi lớn như vậy, Phù An An không chịu được phải phỏng đoán vòng trò chơi này có thể là gì mà nó cần sử dụng một khu vực lớn như vậy.

-------------------------------------

Trò chơi ngày thứ tư, họ vốn dự định đi xem suối phun ngắt quãng. Nhưng bây giờ các kế hoạch đã thay đổi. Bọn họ đem suối phun ngắt quãng đẩy về sau.

Vào buổi sáng, Phù An An đầu tiên đến khách sạn mà cô đã đặt để lấy đồ ăn. Ba mươi bàn tiệc được đóng thùng đặt trên bàn, thành hàng trông rất hoành tráng.

Cả hai lái xe đi đi về về hai lần mới chuyển xong hàng. Nhìn từng món ăn đã được đầu bếp chuẩn bị kỹ càng, “cô cũng thật biết hưởng thụ.” Lời nói của Phó baba không có chút lên xuống nào, nghe không ra cảm xúc lúc này.

Nhưng Phù An An tin rằng sau khi ăn xong, anh ấy sẽ vui vẻ. "Có điều kiện, chỉ muốn để bản thân sống tốt hơn." Mặc dù trong trò chơi sinh tồn, mỗi giờ mỗi phút bọn họ đều phải bôn ba để bảo tồn mạng sống nhưng cũng không thể vì thế mà sống một cuộc sống tiêu cực được.

“Thịt trên người cô không phải lớn lên công toi.” Phó Ý Chi vừa nói, vừa dùng ngón tay nhéo nhéo mặt cô, "Lên xe."

Câu nói này Phù An An sững sờ một lúc lâu mới nhận ra nó không đúng một chút nào. Thịt gì chứ, cô rất ... mảnh khảnh được không! Đúng là một người hẹp hòi.

Cô không nói một lời nào trên đường mà tập trung vào việc ký hiệu các biểu tượng dọc theo con đường lên trên bản đồ. Đúng thật là càng chạy càng xa a!

Phó Ý Chi đã lái hơn một giờ mà vẫn chưa đi đến ranh giới mà trò chơi đã giới hạn. Cuối cùng, sau năm sáu tiếng đồng hồ, bên tai cô truyền đến một âm thanh máy móc quen thuộc lạnh như băng —— [Xin chào người chơi, bạn sắp ra khỏi phạm vi trò chơi. Trò chơi nhắc nhở bạn ba lần, nếu bạn ra khỏi phạm vi, người chơi sẽ trực tiếp bị diệt trừ. 】

A! Nó đi ra, nó cuối cùng cũng đi ra! Nếu nó không đi, Phù An An đều có dự định đi xem có vé máy bay hay không, bay đi nước ngoài.

Trong một thời gian dài như vậy, họ đã lái xe tổng cộng 467 km! Lúc này trở về, có lẽ đã là đêm khuya. May mắn thay, có một thị trấn nhỏ ở đây.

Phó Ý Chi lái xe đến trạm xăng, đổ xăng rồi đưa cô đi tìm khách sạn. Môi trường khách sạn ở một nơi nhỏ như thế này không tốt lắm, nhưng vì nó nằm cạnh công viên quốc gia nên việc kinh doanh rất phát đạt.

Những người ở đây đều là khách du lịch định đến công viên quốc gia. Bởi vì hai người đến quá muộn đã không còn phòng, cuối cùng, Phó baba đã dùng tiền thuê một căn phòng Tổng thống để trao đổi lấy một căn phòng tiêu chuẩn, nếu không thì đêm nay bọn họ chỉ có thể ngủ trên xe.

Quả nhiên, người chơi Nhân dân tệ là toàn năng!

Trong phòng tiêu chuẩn chật hẹp, có hai giường đơn, TV, bàn trà nhỏ và ghế đẩu. Ngoài ra, có một nhà vệ sinh bên cạnh phòng tắm. Nơi này trong mắt của Phù An An đã rất tốt rồi, dù sao nơi ở kém hơn cô cũng ở qua. Hơn nữa căn phòng còn có hai cái giường! Cô không cần phải nằm ra đất mà ngủ!

“Phó ca, anh muốn ngủ giường trong hay giường ngoài?” Cô đứng giữa hai chiếc giường hỏi.

Phó Ý Chi: "Sao cũng được."

Sau khi có câu trả lời, Phù An An cười toe toét và chiếm chiếc giường bên trong. Cô không thích ngủ ở cạnh cửa, ngủ bên trong cô cũng cảm thấy an toàn hơn.

Sau khi chọn được chiếc giường ưng ý, Phù An An trải bản đồ lên chiếc bàn nhỏ. Vừa rồi quá vội vàng, cô còn phải đánh dấu cho xong, sau khi bổ sung thông tin vài phút, cô đột nhiên phát hiện trong phòng hình như quá yên tĩnh thì phải?

1.13865 sec| 2396.609 kb