Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Họ hét lên rồi chạy về phía sườn đồi. Nhưng những người này đã thấy hết dị năng của cô, sao có thể bỏ qua cho bọn hắn được!

“Phó Ca, mau đuổi theo!” Phù An An đuổi theo bọn hắn chạy hai bước, bởi vì run chân nên đã dừng lại gọi Phó Ý Chi.

Nhưng anh chỉ đứng đó, thờ ơ nhìn bóng lưng của những người này, nhẹ nhàng nói:"Dị năng của cô không phải là dùng như vậy. Vì khả năng của bản thân là có hạn, nên cô phải học cách kiểm soát nó một cách chính xác, sử dụng ít dị năng nhất để đạt được mức sát thương lớn nhất. Giống như thế này.”

Vừa nói, anh vừa đưa tay ra. Những ngón tay thon thả khẽ nhấc lên không trung. Những người đang chạy một cách tuyệt vọng trên sườn đồi đột nhiên dừng lại, từng người một ngã xuống đất và lăn xuống sườn đồi theo quán tính.

Phù An An từ từ đi đến bên cạnh họ, cả bốn người họ đều chết. Bề ngoài, ngoại trừ máu chảy ra từ mắt và tai, không thể nhìn thấy bất kỳ thay đổi nào khác.

Con mắt cùng lỗ tai đổ máu...... Không biết vì cái gì, nhìn xem cái chết của bọn hắn, sau lưng cô có chút lành lạnh. Đây có phải là kỹ năng mới mà Phó baba lấy cảm hứng từ cô không?

"Cách cô sử dụng khả năng trước đây rất mạnh mẽ, nhưng nó quá lãng phí để sử dụng cho bọn hắn. Dị năng không gian có thể làm được rất nhiều, cô phải học được cách khống chế dị năng của mình.”

Phó Ý Chi nói xong, anh liếc nhìn Phù An An đang có chút thất thần, "Sao vậy?"

“Ừm?” Đôi mắt của Phù An An vẫn chưa rời khỏi bốn xác chết, đột nhiên cô cảm thấy mình cao hơn một chút.

Cô bị ôm đi! Trước đó cũng không phải chưa từng được Phó baba ôm qua. Nhưng mà dưới tình huống bình thường, cô chỉ xứng bị Phó ba ba kẹp ở trong nách.

Hôm nay, cô đột nhiên được Phó baba ôm như một đứa trẻ, trong lúc nhất thời cô cảm thấy hơi kỳ lạ và xấu hổ.

"Phó ca, cảm ơn anh." Phù An An nhăn nhăn nhó nhó nói.

“Giữa hai ta cũng không cần khách khí như vậy.” Phó Ý Chi nói xong, Phù An An cảm thấy đầu ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng véo vành tai cô “Lạnh không?”

Cô quả thực có chút lạnh, nhưng không sao, "Lên xe sẽ không lạnh." Phù An An vừa nói vừa kéo ngón tay Phó Ý Chi xuống, vừa tới gần xe liền nóng lòng muốn lên xe. Quả nhiên vẫn là trong xe càng thêm ấm áp!

Phó Ý Chi đứng ở cửa xe liếc cô một cái, sau đó lên xe từ phía bên kia tiếp tục lên đường.

Họ khởi hành từ ngôi nhà gỗ gần cổng phía đông và đi vòng quanh phía nam, phía tây, phía bắc, mất gần cả ngày. Lúc này, bọn họ đã đến cửa nam. Trên thực tế, cửa Nam chỉ có một tấm biển, cũng không có cái cửa nào, coi như là đường cái, bên ngoài vẫn là đường lớn rộng rãi.

Phù An An nhìn xem bộ dạng này, trong lúc nhất thời đột phát một ý tưởng. Xe dừng lại trước biển báo "Công viên quốc gia Geyser", Phù An An xuống xe, đi đến biển báo rồi đi vòng qua đó.

Nói chung, khi vượt quá khu vực trò chơi, sẽ có lời nhắc. Phù An An ngập ngừng bước ra khỏi biển chỉ dẫn. Yên lặng chờ hai giây nhưng trò chơi không có nhắc nhở. Cũng không có chút phản ứng nào.

Hả? Phù An An ngoài ý muốn.

Cô cố gắng tiếp tục di chuyển ra ngoài. Cô càng đi càng xa, cho đến khi cách biển chỉ đường mười mét, vẫn không có một tiếng bíp nào, cũng không có chướng ngại vật trong suốt nào ngăn cản cô lại.

Cuối cùng, cô ngồi lại trong xe yêu cầu Phó Ý Chi lái thử ra ngoài. Anh lái xe đi ra ngoài khoảng hai km, nhưng vẫn không có lời nhắc nào. Nếu như hơn mười mét có thể xem là sai số của trò chơi nhưng không có khả năng trò chơi cho tới 2km sai số! Vậy... Phạm vi bản đồ trò chơi của vòng này lớn đến mức nào?

0.13417 sec| 2433.805 kb