Editor: Trâm Rừng
Trong số một nghìn người chơi, cô không biết có bao nhiêu người có ý tưởng này. Ngoài việc nhắm mục tiêu vào những người ở một mình, loại hẻm núi hẻo lánh, dân cư thưa thớt này là một nơi tốt ăn cướp.
Sáu bảy người chơi từ trên núi đi xuống, trên tay cầm đủ loại binh khí. Nhìn thấy dáng vẻ thô kệch lại thoải mái của xe việt dã, trong mắt người đàn ông dẫn đầu hiện lên một tia vui mừng. “Để xe với tiền lại, chúng ta để cho hai người đi.”
Phù An An ngồi trong xe nhìn những người kiêu ngạo phía trước, sau đó cúi đầu thêm một ghi chú bên cạnh bản đồ -【 Địa hình hiểm trở, dễ bị phục kích, bị chặn đánh cướp. 】
Sau khi viết xong, cô đặt bản đồ sang một bên, lấy cốc giữ nhiệt ra nhấp một ngụm sô cô la nóng bên trong, đợi Phó baba quay lại sau khi thu thập xong bọn người này. Sau đó, cô được gọi tên. Phù An An cất cốc giữ nhiệt, nhảy xuống xe đi về phía họ.
Phó Ý Chi hướng cô ra hiệu, “cô lên đi.”
Cô đã hiểu rõ, Phó baba đang muốn rèn luyện cho cô!
Mấy người cướp giật sửng sốt trong chốc lát, sau đó tên cầm đầu cười to nói: “lão tử còn tưởng rằng ngươi gọi một người lợi hại đến giúp đỡ.”
Phù An An liếc nhìn bảy người xung quanh mình, tất cả họ đều là đàn ông. Cô lặng lẽ đưa tay phải ra sau lưng rồi triệu hồi Con Dao Nhà Bếp của cô. Mặc dù chiến đấu với bảy người có chút vượt quá giới hạn của cô nhưng có một người chống đỡ ở sau lưng, cô cũng không sợ.
“Phó Ca yên tâm, tôi sẽ cố gắng không để cho anh mất mặt!” Cô nói xong liền đi lên.
Thấy tư thế của cô, tên đàn ông cầm đầu cau mày, "Các người là người chơi sao?"
Phù An An mắt điếc tai ngơ, lấy ra dao phay, hướng bọn họ dựng lên một cái tư thế “ngươi qua đây a!”
Nghe vậy, bọn hắn xông tới. Bảy người cùng nhau mang theo vũ khí, mặc dù họ không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng cũng đủ để Phù An An ăn một trận đắng. Cô đã hạ gục được ba người, nhưng bất ngờ bị một cây gậy đánh vào lưng.
Cái loại cảm giác này giống như đánh vào bên trên xương sống, đau đến cô gào lên một tiếng.
Phó Ý Chi đứng ở một bên, nghe thấy tiếng kêu đau của cô, cau mày, nhưng anh không ra tay, mà đứng sang một bên nhắc nhở, “Lúc này, cô phải suy nghĩ về dị năng đặc biệt của mình. Dị năng được khai phá ra không chỉ dùng để làm nhà kho.”
Chờ anh nói xong, Phù An An nhìn về phía mấy người kia. Không phải là cô chưa từng sử dụng dị năng không gian của mình để giết người. Bởi vì ở trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy mình là một người bình thường, không phải lúc nguy cấp sẽ thường xuyên không nhớ nổi.
Nhưng mà khi Phó Ý Chi đã chỉ ra, Phù An An thu lại con dao làm bếp nhỏ, rồi nhìn bọn hắn. Nhìn thấy con dao làm bếp lớn như vậy biến mất trong tay cô, bọn cướp giật mình, trong mắt hiện lên sự phấn khích và nhiệt tình,"Vật phẩm không gian huyền thoại lại ở trong tay ngươi!"
Phù An An nhìn bọn họ, trong đầu âm thầm nhớ lại lần trước dùng không gian giết người như thế nào. Rồi cô giơ tay lên. Cảm giác sức mạnh dâng trào lại xuất hiện.
Người hét to nhất đột nhiên cảm thấy mình không thể nghe thấy âm thanh, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy hai bên. Người bên cạnh tận mắt nhìn thấy hắn ta đột nhiên dài ra, thu nhỏ lại, mất đi trọng lượng cùng với độ dày. Như bị kéo rộng ra thành một bức tranh rồi biến mất.
Duy nhất một lần giết chết 3 người. Phù An An cảm giác cái này đã đạt tới cực hạn của mình. Mặc dù không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào nhưng mà sau khi phóng thích dị năng kia vẫn có cảm giác thoát lực. Hai chân cô bủn rủn không tự chủ được, bây giờ cô thật sự muốn tìm cái gì đó để chống đỡ.
Bốn người còn lại tận mắt nhìn thấy cảnh này, đồng đội cứ như vậy biến mất vô hình, nỗi sợ hãi lập tức lan tràn, “quái vật!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo