Editor: Trâm Rừng

Người phụ nữ bối rối và sợ hãi, trông thật tội nghiệp. Bất quá Phù An An cũng không có mở cửa, “bên ngoài cách chỗ này có hai con đường có cục cảnh sát, cô chạy tới đó đi.”

“Muội muội, muội muội mau cứu tôi với.” Người phụ nữ cứ nói câu này mà không nhúc nhích. "Cô mau giúp tôi đi, bọn hắn ở ngay phía sau, tôi căn bản trốn không thoát!"

"Khi cô đứng đó nói chuyện, ít nhất cô đã có thể chạy 500 mét." Phù An An nhìn người bên ngoài đang cố vặn chốt cửa nhà, khẽ chau mày.

"Chị kia, xông vào nhà người khác trái phép là vi phạm pháp luật." Nghe vậy, tay vặn chốt cửa rung động đã dừng lại, người phụ nữ nhìn Phù An An một lúc.

"Không, tôi, tôi chỉ muốn nhờ cô giúp tôi thôi! Mở cửa ra cho tôi trốn một lúc, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?"

Sau khi nghe cô ta nói, Phù An An càng không thể mở cửa cho cô ta. Kêu cứu hồi lâu cũng không thấy có người đuổi theo, chỉ có một mình cô ta đứng ở đó kêu mãi. Phù An An đứng ở cửa để xem cô ta muốn làm gì.

“Ai nha, biện pháp này không cần thiết đâu, chỉ lãng phí thời gian.” Đột nhiên một thanh âm khác truyền đến, cửa ra vào còn có người!

Hai người đàn ông thân thể khỏe mạnh. Họ là một đội gồm ba người chơi và họ đã chú ý đến Phù An An từ khi cô đi mua sắm trong siêu thị. Đối với mỗi vòng của trò chơi, mua vật tư trong giai đoạn đầu là một khoản chi phí đáng kể. Đặc biệt nếu muốn chuẩn bị đầy đủ thì cần phải chi nhiều tiền hơn.

Đây đều là vàng ròng bạc trắng a. Không nỡ tiêu thì làm sao bây giờ? Đương nhiên là ở mấy ngày đầu tiên đi ra ngoài cướp. Một mình, nhỏ nhắn và yếu ớt, Phù An An cứ như vậy đã trở thành mục tiêu.

Ban đầu, họ định để nữ người chơi duy nhất trong đội xé quần áo giả vờ kêu cứu để lừa Phù An An ra ngoài. Kết quả cô gái nhỏ này đứng ở cửa lại chết sống không mở cửa. Bây giờ, bọn hắn chuẩn bị phá cửa mà vào.

Phanh phanh -- hai tiếng va đập mãnh liệt. Bọn hắn muốn xông vào.

Phù An An đứng ở cửa thổi thổi con dao làm bếp nhỏ của mình. Hai người đàn ông to lớn cuối cùng cũng xông vào, trên tay cầm cờ lê và rìu, hung dữ nói: "Cô gái nhỏ, mau lấy hết tiền ra!"

Nói xong hắn ta liền bị ánh sáng phản quang chiếu đến lóa mắt. Lưỡi dao bếp nhỏ nhẵn nhụi của Phù An An phản chiếu lên khuôn mặt của cô, lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Ba người các người, mau giao toàn bộ tiền bạc và đồ đạc của các người ra đây!”

Hai cái đại hán:...... “Coi lão tử cùng ngươi nói đùa hả?”

Người đàn ông to lớn cầm cờ lê chạy đến. Là một người chơi cũ già dặn kinh nghiệm vì sống sót, đối mặt với một cô nhỏ như vậy, hắn ta cũng không cảm thấy thương tiếc gì. Cướp xong liền chạy, đây là phong cách làm việc trước giờ của bọn họ.

Sau đó...... Trong bốn phút, trong băng tuyết bên ngoài căn nhà gỗ, ba người bị lột trần và chỉ còn lại chiếc quần lót đang quỳ ở đó. A, người phụ nữ kia, Phù An An còn để lại chô cô ta nội y. Cũng vì vậy mà báo cảnh sát hơi chậm trễ.

Nhìn ba người đỏ bừng trong băng tuyết, bọn họ sửng sốt, "Đồng chí, các ngươi không sao chứ, bọn cướp ở đâu?" Ba người nhìn Phù An An liếc mắt một cái, không nói nên lời.

"Chú cảnh sát, bọn họ là cướp, tôi mới là người đã gọi cảnh sát!" Thấy có gì đó không ổn, Phù An An vội vàng thanh minh.

Viên cảnh sát cũng sửng sốt, ánh mắt đảo qua giữa hai bên. Hành khách xem cuộc vui cũng vây quanh, nhìn ba người này chỉ trỏ, "Ồ, hôm qua tôi cũng thấy họ, thì ra họ là kẻ cướp!"

"Một đám đánh cướp một cô gái nhỏ cũng không biết xấu hổ!"

“Ngay cả một cô gái nhỏ cũng đánh không lại, bộ dạng này mà cũng dám đi làm cướp, thật sự là mất mặt muốn chết.”

Bị một đám NPC chỉ trỏ, ba người thật sự cảm thấy xấu hổ chết đi được. Nhìn xem Pùu An An, trong mắt hiện lên một tia hối hận cùng hận ý —— Cô gái này là người chơi đúng không? Hãy chờ đấy!

0.04707 sec| 2409.891 kb