Editor: Trâm Rừng
Lúc này, Phù An An đang bị cảnh sát thẩm vấn với một vài câu hỏi đơn giản. Khi đề cập đến việc làm thế nào để khuất phục ba tên cướp này, Phù An An xấu hổ mỉm cười ngoan ngoãn.
"Đừng nhìn thấy tôi yếu ớt thực ra anh tôi là quán quân toàn quốc võ thuật, dưới sự ảnh hưởng của anh mình nên tôi đã có taekwondo đai đen, Judo và đấu vật cũng học rất giỏi."
Sau khi nghe điều này, ba người chơi kia đã im lặng - chết tiệt!
Viên cảnh sát gật đầu: "Con gái học chút công phu thật sự rất tốt. Mà này, anh trai của cô đâu?"
"Chúng tôi đã bị lạc vào ngày đầu tiên chúng tôi đến đây." Phù An An hơi xấu hổ nói, “tôi lúc đó đi theo sai đoàn lữ hành.”
Ngoài dự trữ vũ khí, Phù An An bất ngờ phát hiện ra một vai trò quan trọng khác của đồn cảnh sát - tìm người!
Sáng sớm ngày thứ ba của trò chơi, đồn cảnh sát rất náo nhiệt. "Đi lạc rồi, hai người không tìm nhau sao? Chỉ là tìm khách sạn tự mình ở thôi sao? Hai anh em đều có điện thoại di động, một cái cũng không giữ lại sao? Hai anh em cho dù có giận dỗi cũng không được làm như vậy!”
Công viên quốc gia tuy rằng rất lớn nhưng đối với cảnh sát, việc tìm ra ai đó vẫn rất đơn giản. Hầu như tất cả khách hàng đều đăng ký tại các khách sạn trong công viên. Dựa theo tình huống chi tiết mà Phù An An miêu tả, rất dễ dàng lọc ra một người nổi bật như vậy ở bất cứ nơi nào mà anh đã đăng ký.
Cảnh sát đã rất ấn tượng trước cặp anh em tuyệt vời này, đồng thời nghiêm khắc phê bình và giáo dục hành vi của họ. Đặc biệt là một người anh trai. “ Anh có biết là hôm qua em gái của anh đã gặp cướp không? Nếu chúng tôi đến muộn thì em gái của anh,… không, không đúng, ba người kia sẽ bị đông lạnh đến chết đó! Dù sao... tình hình lúc đó rất nguy hiểm."
Phù An An cúi đầu nén cười. Cô chỉ thấy Phó baba mắng mỏ người khác, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Phó baba bị người khác mắng mỏ. Nhưng cô lại có chút sợ hãi. Lúc này, cô chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình và cố gắng che giấu bản thân.
Cuối cùng, bọn họ đi ra. Vào ngày thứ ba đã có thể gặp được nhau đã làm Phù An An rất vui vẻ. Nhưng bây giờ cô giống như một học sinh tiểu học đạt được hạng nhất từ dưới điếm lên trong kỳ thi rồi bị mời phụ huynh vậy. Vị phụ huynh này còn bị cô chủ nhiệm khiển trách, cô hoàn toàn không dám nói lời nào.
--
Cô đi theo Phó Ý Chi ngồi vào xe của anh, Phù An An ngồi trên ghế phụ lén lút nhìn anh. Phó baba vẫn đẹp trai như mọi khi, nhưng hãy nhìn xem, anh không có kiểu tóc thanh tú như thường lệ, có vẻ như anh đã đến đây rất vội vàng.
Ở đồn cảnh sát đã mất hơn một giờ và bây giờ mới tám giờ sáng. Phù An An suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phó ca, hay là ... chúng ta đi ăn sáng trước?"
Phó Ý Chi mặt không thay đổi nhìn cô, sau đó dừng lại ở một quán ăn sáng ven đường.
Đêm qua tuyết lại rơi. Phù An An cảm thấy hơi lạnh khi vừa mới xuống xe, kéo hai tay vào trong tay áo, rụt cổ lại đứng tại ven đường chờ Phó Ý Chi đỗ xe.
Phó Ý Chi từ trên xe bước xuống, anh chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim và áo khoác ngoài, trông gió rét duyên dáng yêu kiều. So sánh như vậy thì có vẻ như Phó baba đến đây để làm người mẫu, còn cô đến đây để bán khoai lang.
"Phó ca, anh không lạnh sao?" Phù An An cúi người, ánh mắt dán chặt vào đôi chân dài thẳng tắp của anh, cô rất muốn biết anh có mặc quần mùa thu bên trong không.
Sau đó Phó Ý Chi đột nhiên dừng lại, "Nhìn đủ chưa?"
Cái này, cái này nhìn trộm đột nhiên bị bắt lấy, để cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị. "Không, tôi nhìn không rõ."
“Lại nhìn thêm một lát?”
Cmn! Nhìn vào câu hỏi này. Phù An An tựa hồ cảm thấy một cỗ sát ý.
“Không cần!” Cô vội vàng trả lời, nói xong lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi đã xem rõ ràng.” Ai nha, cũng không thích hợp nha.
"Phó ca, em chỉ muốn quan tâm anh..." Có mặc quần mùa thu bên trong hay không thôi!
Phù An An còn chưa nói hết lời, đã bị Phó Ý Chi xách đi vào phòng ăn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo