Editor: Trâm Rừng

Bữa sáng bưng lên đã được ăn một nửa. Phù An An nấc lên một tiếng, nhìn tuyết tan bên ngoài, hỏi: "Phó ca, khoảng thời gian kế tiếp anh có dự định gì không?"

Phó Ý Chi nhìn cô, "Còn cô thì sao?"

Nghe vậy, cô lau miệng, ngồi thẳng dậy nói: "Phó ca, mấy ngày trước tôi đã lên kế hoạch như thế này. Hôm nay, hãy lái xe quanh toàn bộ công viên vào ban ngày và làm quen với toàn bộ bản đồ của trò chơi.

Ngày mai và ngày mốt, tôi sẽ đi thăm dò tình huống chi tiết của mạch nước phun, hình như có một bảo tàng ở đây, tôi nghĩ có thể sẽ tìm được thêm manh mối. Nhưng nếu như anh có một kế hoạch tốt hơn thì kế hoạch của tôi có thể được thay đổi."

Sau khi nói xong, Phù An An uống sữa trước mặt cô, biểu thị rằng cô đã sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.

“Ừ, cứ làm theo kế hoạch của cô đi.” Phó Ý Chi hơi hơi gật đầu.

Nhưng trước đó, Phù An An cần quay trở lại căn nhà gỗ đã thuê. Trả phòng là điều tất nhiên, bởi vì Phó baba cũng thuê nhà nên cô không tiêu hoang phí số tiền này. Còn có xe nhỏ mà cô đã thuê cũng phải lái qua chỗ ở của Phó ca.

Phó Ý Chi cũng sống trong loại khách sạn bằng gỗ này, nhưng không gian rộng rãi hơn chỗ của cô, có đủ chỗ cho hai chiếc ô tô đậu trong sân. Làm xong những thứ này, Phù An An cầm bản đồ ngồi trên xe của Phó Ý Chi, thời gian chạy khắp bản đồ bắt đầu.

Công viên có tổng cộng bốn tuyến đường chính từ đông nam sang tây bắc, dẫn thẳng đến bốn lối ra chính của công viên. Trên trục đường chính có rất nhiều nhánh nối dài ra nhiều nơi. Rất dễ đi đường vòng nếu không lên kế hoạch cẩn thận.

Xe chạy qua các vành đai cảnh quan khác nhau của công viên. Những thác nước lớn, những hồ nước trong như đá quý và những loài động vật nhỏ nhanh chóng lẩn trốn khỏi xe cộ.

Phù An An nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu thực tế có thể đến một nơi như vậy ... Tuyệt đối vui thích. Nhưng cô chỉ mơ tưởng trong hai giây. Sống sót quan trọng hơn là tận hưởng cuộc sống.

Cúi đầu xuống, Phù An An bắt đầu đánh dấu. Một tấm bản đồ trước đây rất sạch sẽ, đã được cô ghi rất nhiều ghi chú.

Ngoại trừ ký hiệu địa điểm, nơi nào có siêu thị, nguồn nước; nơi nào có trạm dừng xe; cùng với nơi nào có dã thú qua lại; tất cả cô đều đánh dấu lên.

Sau đó, chiếc xe lái vào một hẻm núi. Núi non hùng vĩ hai bên tuyết phủ, một con đường hẻo lánh tuy dài mà không rộng. Phó Ý Chi lái chiếc Hummer vào con đường một chiều này.

Mặc dù khung cảnh xung quanh rất đẹp nhưng nếu nhìn vào nó quá nhiều thì rất dễ bị thôi miên. Đầu của Phù An An gật gù sắp ngủ gục.

Cho đến khi xe dừng đột ngột. Chuyện gì vậy? Phù An An tỉnh dậy rồi nhìn về phía trước. Nhiều khúc gỗ lớn chất đống ngổn ngang trước đường.

Mấy cái cây này là từ trên núi lăng xuống sao? Cô liếc nhìn vách núi hai bên, nhìn không giống chút nào, sao có thể chỉ lăn xuống mấy khúc gỗ mà không dính chút bùn đất nào.

“Ngồi yên ở trong xe.” Phó Ý Chi nói điều gì đó, cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Anh mới chuyển được hai ba khúc gỗ thì từ phía sau gốc cây to bên sườn đồi có mấy người bước ra. “Ăn cướp đây!”

--

Lại là ăn cướp. Trong trò chơi, ngày càng có nhiều người chơi đi làm cướp.

Không có lý do nào khác chỉ vì họ phát hiện ra rằng trò chơi này là một hố không đáy nuốt tiền. Trong trò chơi cần tiền, hiện thực cũng cần tiền. Thu nhập của những người bình thường không thể chịu được mức tiêu sài như vậy.

Điều quan trọng nhất là bọn hắn phát hiện ra rằng luật trong trò chơi không ảnh hưởng gì đến bọn hắn. Mặc dù có nhiều tổ chức chính phủ khác nhau trong trò chơi nhưng họ chỉ ở lại đây trong ba mươi ngày. Các quy tắc của xã hội văn minh không thể kiềm chế được bọn họ. Vì vậy, bất kể người chơi hay NPC, miễn là người đó có tiền sẽ biến thành mục tiêu bị cướp.

1.18397 sec| 2398.477 kb