Editor: Trâm rừng

Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy bất ngờ tự nhiên đưa tới cửa. Bây giờ Phù An An đột nhiên trở thành tâm điểm trong số những người sống sót.

“Đi lấy lại!” Ngô Hâm trầm mặt nói, mấy người đồng đội của hắn thả Trương Khải Hàng ra đi về phía của cô.

“Anh Ngô.” Phù An An cầm chìa khóa đứng nguyên tại chỗ, rụt rè ngơ ngác nhìn hắn ta.

Khi Trương Khải Hàng nhìn thấy người đã nhặt được chìa khóa, anh ta lập tức cảm thấy lạnh sống lưng — mọi chuyện đã kết thúc. Chỉ là khi một bên cho rằng nhất định sẽ lấy được, còn bên kia cho rằng nhất định sẽ bị lấy mất. Kết quả là sau một khắc, Phù An An trên mặt rụt rè nhanh chóng biến mất, biến thành tươi cười đắc ý "Tôi cầm giúp anh nha!"

Nói xong, cô đã dắt theo Phó baba cùng nhau chạy xuống lầu. Nó khiến Ngô Hâm phải sững sờ trong giây lát, và động tác đuổi theo cũng chậm hơn một bước.

Tới dưới lầu một. Phù An An đột nhiên nghĩ tới một cái chuyện quan trọng – lúc trước vẫn luôn nhắc tới nhà an toàn, nhà an toàn.

"Nhà an toàn ở đâu?" Phù An An bắt lấy một người đi xuống hỏi.

“Tôi không biết.” Người đàn ông còn đang kinh hoàng trước những gì vừa xảy ra.

Ngô Hâm từ phía sau đi tới, khi nhìn thấy điều này, anh ta chế nhạo: "Ta không ngờ rằng ta vừa mới đuổi được tên Trương Khải Hàng kia đi mà lại bị một kẻ tiểu nhân như cô lợi dụng. Ngoài ta ra, bây giờ không có ai khác biết chuyện ngôi nhà an toàn này. Lấy chìa khóa ra đây."

Khi hắn ta nói điều đó, một số bạn đồng hành xung quanh hắn ta đã vây quanh Phù An An. Đưa tay liền muốn lục soát người. Ngô Hâm rất tự tin, trừng trị cô không cần dùng đến một phút.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo. Người bạn đồng hành của hắn ta đã bị người đàn ông cao lớn bên cạnh cô gái kia đá bay. Hắn đã sớm chú ý tới người đàn ông này, cũng biết chắc hắn khá lợi hại, nhưng không ngờ sáu đồng đội của hắn đã trải qua bao trận chiến cũng không đánh lại được một mình tên này.

Thấy vậy, Ngô Hâm nhanh chóng rút súng ra chĩa vào hai người họ. “Đừng động thủ, động thủ lần nữa ta sẽ nổ súng!”

Ngô Hâm nhìn sáu người bạn đồng hành đang nằm dưới chân mình, ấn mạnh khẩu súng lục lên trán Phó Ý Chi sau đó thận trọng đến gần. Một tay bắt được Phù An An, tiếp đó chậm rãi lui lại.

Phó Ý Chi mắt nhìn Phù An An, mặt không thay đổi đứng tại chỗ. Rút lui đến một khoảng cách vừa đủ, Ngô Hâm sờ vào túi của Phù An An thì thấy bên trong không có gì.

“Chìa khoá đâu rồi mau lấy ra!” Ngô Hâm lo lắng hỏi.

"Chìa khóa ở trong túi, giữ lấy chặt khẩu súng nha! Bởi vì tôi... sẽ giật lấy nó!" Phù An An đem của hắn ta nhắc lên, súng đạn trong tay của hắn đã biết mất. Huấn luyện lâu như vậy cũng không phải vô ích. Mặc dù sức chiến đấu của cô vẫn rất bình thường, không thể so sánh với các anh lớn trong biệt thự, nhưng bất ngờ khuất phục một hoặc hai người đàn ông trưởng thành bình thường cũng không có vấn đề gì.

Chỉ trong nháy mắt, tình thế nhanh chóng đảo ngược. Người đang dùng súng chỉ vào đầu người khác đã bị lấy mất súng, còn bị súng chỉa ngược lại trên đầu. Một cú bắt ném anh ta xuống đất, giày của Phù An An giẫm lên mặt Ngô Hâm, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào,

"Ngô tiên sinh, tại sao anh lại không ngoan ngoãn a? Chúng ta hợp tác cùng có lợi không phải là rất tốt sao? Để tôi hỏi anh một lần nữa, nhà an toàn ở đâu?"

Mọi người xung quanh đều chết lặng. Cô ấy làm sao có thể cười đến ngọt như thế, tiếp đó lại hung tàn như vậy?

Ngô Hâm cử động cổ tay, như thể anh ấy sắp phản kháng lại. Tiếp đó lại bị Phù An An một đạp giẫm trở về mặt đất. " Ngô tiên sinh, anh đừng cử động nữa, tôi cầm súng không có vững nha, sợ nó cướp cò, nếu anh không nói với tôi, chú hai của tôi sẽ đem anh cho thực vật trong tòa nhà này ăn đó."

Phó Ý Chi đang đứng một bên uy hiếp sáu người còn lại:......

Ngô Hâm không ngờ rằng lần này hắn ta lại đá vào hai tấm ván sắt. Bị chĩa súng vào người, Ngô Hâm dẫn một nhóm người đến cửa cửa ngôi nhà an toàn.

Ngay khi Phù An An chuẩn bị mở cửa, Ngô Hâm đột nhiên thì thầm với cô: "Cô có biết tại sao tôi lại muốn lấy chìa khóa không? Bởi vì thức ăn bên trong chỉ đủ cho hai người ăn trong thời gian mười ngày thôi.”

1.15284 sec| 2392.617 kb