Editor: Trâm rừng

"Đừng nói, nó làm tôi nhớ đến món thịt lợn nấu hai lần của mẹ tôi. Tôi đã từng cảm thấy nó quá béo, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể ăn nó trong mơ.” Thanh âm rơi xuống, trong tầng hầm ngầm liên tiếp vang lên tiếng nuốt nước bọt. Chỉ sau khi mất đi, người ta mới nhận ra cuộc sống trước đây tuyệt vời như thế nào. Phù An An cúi đầu, lặng lẽ cắn một miếng sô cô la trong tay áo, trong lòng thở dài.

Đêm khuya. Tất cả mọi người đều ngủ. Phù An An lưng tựa vào đại ca cũng đang ngủ gật.

Trong rừng rậm hắc ám, rất nhiều động vật chỉ hành động trong bóng tối sắp xuất phát, xa xa truyền đến tiếng gầm rú của dã thú hung hãn, kèm theo một hai tiếng kêu thảm thiết của con người. Ban đầu những âm thanh này còn có thể dọa cho người ta khẩn trương, nhưng thời gian dần qua cũng đã quen thuộc.

Lúc này, mặt đất bắt đầu khẽ rung chuyển dữ dội. Dường như có thứ gì đó đang di chuyển từ xa đến gần... Đột nhiên, một bàn chân của một con vật từ trên trời rơi xuống, xuyên qua mái nhà của tầng hầm và giẫm nát một vài người vẫn đang ngủ say thành thịt vụn. Chiếc đùi từ trên trời rơi xuống không báo trước ngày hôm đó chỉ cách hai người họ có nửa mét!

Ngửi được hương vị của máu, thực vật bắt đầu tăng trưởng. Những chiếc thân rễ ngoằn ngoèo bén rễ trên xác chết sau đó lớn dần, những chiếc đầu nhọn hoắt đâm về phía những người chạy tán loạn, đồng thời có rất nhiều rễ cây cố gắng quấn lấy con vật bên trên. Nhưng những cây này vẫn chưa mạnh lắm. Đôi chân dài của con vật giơ lên cao rồi giẫm mạnh vào, thân cây lập tức bị gãy và dập nát, nước màu xanh bắn tung tóe.

Phù An An đi theo phía sau Phó Ý Chi, cẩn thận đi vòng quanh và đi ra khỏi tầng hầm. Đi ra ngoài mới nhìn hết toàn bộ thân thể của con động vật này. Đây là một con voi đột biến cực lớn, ngà voi có ngạnh, đỉnh đầu và thân thể phủ một lớp xương lộ ra ngoài. Giống như một con quái vật bất khả chiến bại.

Mà ở trước mặt con voi, là một cây dong đang vặn vẹo. Trên nhánh cây dong sinh trưởng rất nhiều rễ phụ, giống như từng con rắn mạnh mẽ, uốn lượn vặn vẹo, một ít rễ đã xuyên qua vỏ xương bên ngoài của voi biến dị đi vào thân thể của nó. Hai giống loài lẽ ra không liên quan gì đến nhau, nhưng song phương lại quấn lấy chặt lấy nhau liều mạng hoặc ngươi chết hoặc ta chết.

“Cứu, cứu mạng!” Người đàn ông trung niên ban đầu chạy ra cùng bọn họ hét lên sợ hãi, vẻ mặt đau đớn và kinh hãi. Mọi con mắt đều đổ dồn vào lỗ mũi của anh ta. Lỗ mũi bên trái của anh ta lúc này sưng lên một cách bất thường, thịt trên đó lên xuống đều đặn, đó là một con sâu mềm đang bò vào bên trong. Chỉ còn một phần đuôi dài hơn ngón tay cái và dày hơn chiếc đũa là còn sót lại bên ngoài.

Đôi chân của người đàn ông trung niên không ngừng run rẩy, nhìn người bạn đồng hành cùng nhau bước ra, anh ta cầu xin: “cứu, mau cứu ta!”

Người bạn đồng hành của anh ta nuốt nước bọt, nhặt hai cành cây làm đũa và vươn những ngón tay run rẩy ra nắm lấy phần vẫn còn lại ở bên ngoài của con giun mềm. Sau đó dùng sức, muốn rút thứ này ra. Đi cùng với hành động của người bạn đồng hành là tiếng hét thảm thiết của người đàn ông trung niên đang trợn tròn mắt. Dọa cho người bạn đồng hành tay run lên một cái. Con sâu trơn tuột thoát khỏi chiếc đũa gỗ, chui hẳn vào khoang mũi của người đàn ông trung niên.

“a a a a!” Người đàn ông trung niên hét lên một tiếng, sắc mặt bắt đầu co quắp, nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, đồng bạn của hắn hoàn toàn bị dọa sợ, lui về phía sau mấy bước. Từ mặt lan ra toàn thân, người đàn ông trung niên trên khuôn mặt bắt đầu chảy máu, hắn cứng ngắc vươn tay về phía đám người ——“cứu ta, cứu ta!” Nhưng không ai có thể cứu anh ta.

“Đi mau.” Không biết ai nói một tiếng, tất cả mọi người đều chạy. Thực vật chỉ công kích người có mang vết thương chảy máu nhưng mà những động vật đang đói bụng thì gặp ai cũng công kích. Con người phải mất hàng vạn năm để leo lên đỉnh chuỗi thức ăn thì thiên nhiên chỉ mất 20 ngày để biến họ trở lại thành con mồi.

0.12788 sec| 2390.18 kb