Editor: Trâm rừng

Một bên khác

Sau khi đuổi sáu người muốn chiếm địa điểm đi, Phù An An mở chiếc nhà xe ra đi vào khám phá. Đây là một chiếc nhà xe dài năm mét. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ bàn, ghế, ghế sofa, TV và bồn rửa. Nhưng chỉ có một chiếc giường đôi ở tận cùng bên trong.

Phù An An nhìn nhiều thêm mấy lần, mới phát hiện vách TV có thể bỏ xuống, trên mái nhà xe có một chiếc giường nhỏ giấu trong không gian nhỏ hẹp. May mắn thay, không cần phải ngủ dưới đất. Bên ngoài nhà xe có cái bếp rút ra được, cô thử thì thấy gas vẫn dùng được.

Phù An An lấy khẩu phần ăn quân đội đã chuẩn bị trước đó ra và xử lý chúng một chút. Hai phần cơm rang, hai phần thịt bò hầm với khoai tây, đậu nành luộc, còn có hai phần bánh gato. Lại nấu thêm một bình nước nóng để pha mấy bịt nước uống thể rắn được kèm thêm bên trong đồ ăn quân đội.

Người đàn ông béo vẫn đang lang thang cách đó không xa ngẩng đầu lên, dường như anh ta có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, "Không biết tại sao, đột nhiên tôi muốn ăn ức bò hầm khoai tây."

Sau đó, anh ta bị người bạn đồng hành của mình nhìn chằm chằm, "Đừng vớ vẩn nữa, chúng ta đi thôi."

Bên trong nhà xe, Phù An An vừa ăn cơm, vừa nói chuyện Phó Ý Chi

"Phó ca ca, tôi cảm thấy nhà xe này rất tốt, nhưng mà quá lộ liễu, chúng ta cần đi tìm kiếm chỗ đặt chân mới an toàn hơn."

"Ừm." Phó Ý Chi lau miệng, nhẹ giọng đáp.

Phù An An nhìn động tác của anh, dừng lại một chút: "Phó ca, anh không muốn ăn nữa hả?"

Phó Ý Chi: "Cô muốn làm gì?"

“Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy anh ăn ít cơm hơn bình thường.” Phù An An quan tâm nói: “Không thoải mái sao?”

“Không có.” Phó Ý Chi liếc cô một cái, lại cầm thìa lên.

Ánh mắt nóng bỏng vẫn nhìn anh khiến Phó Ý Chi không tự chủ được nhìn về phía cô. Rõ ràng là quan tâm, nhưng khi nhìn thấy anh ăn tiếp, vẻ mặt nhỏ nhắn của Phù An An lại có chút tiếc nuối.

Phó Ý Chi đặt thìa xuống, "Rốt cuộc cô muốn gì?"

Phù An An ngập ngừng vươn bàn tay nhỏ bé run rẩy, cẩn thận múc miếng ngũ hoa bì lợn mập mạp lớn nhất từ bát của Phó Ý Chi. Nhanh chóng nhét nó vào miệng. Đoạt thức ăn trước miệng cọp, không có gì hơn cái này.

"Anh Phó, anh sẽ đánh tôi nếu tôi làm như thế này hả?" Phó Ý Chi vươn tay xoa xoa trán của hắn, "Phù An An, cô chưa từng ăn thịt sao?"

"Anh xem anh nói kìa, không phải là vì tôi thấy anh không thích ăn thịt mỡ nên mới ăn giúp anh sao.” Cô luôn chú ý tới khối thịt kho tàu này từ lúc bưng nó lên bàn ăn. Nếu anh ăn còn tốt, đằng này Phó baba không ăn, cứ như thế không ăn nó a! Nó khiến cô không thể kiểm soát sự chú ý của mình và cảm thấy rằng món ăn của mình không còn thơm nữa.

“Mỗi miếng thịt kho đều là sinh mệnh của một con lợn to béo, chúng ta không thể lãng phí.” Phù An An nghiêm túc tranh luận.

Phó Ý Chi: “...... A.” Phó baba vô tình vô cảm đã bắt đầu thường xuyên giễu cợt.

Phù An An vừa định phổ cập khoa học cho Phó ba ba về việc nuôi dưỡng một con heo đến béo mập thì khó khăn dường nào, đột nhiên cô lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

"Phó ca, mấy ngày nay ngoại trừ thực vật, những sinh vật khác chúng ta đều không có nhìn thấy đúng không?"

Chim chóc, thú vật, côn trùng dường như đều biến mất sau cơn mưa lớn đầu tiên. Đều bị thực vật ăn hết sao? Ngay cả khi chúng nó bị ăn hết thì cũng phải còn lưu lại xương đúng không?

Cái tên vòng chơi này gọi là vạn vật khôi phục, nó chỉ hồi sinh thực vật sao nghe có vẻ hơi không phù hợp lắm. Phù An An khẽ nhíu mày một cái lâm vào trầm tư.

Rừng rậm ban đêm, hắc ám và yên tĩnh.

Đủ yên tĩnh để có thể nghe thấy tiếng gió luồn qua kẽ lá cùng với âm thanh của những giọt mưa đọng lại rơi từ chiếc lá này sang chiếc lá khác. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy có người nói chuyện, hiển nhiên nhóm người vừa mới rời đi ở cách bọn họ không xa.

Phù An An nằm trên giường, suy nghĩ về vấn đề lúc chiều, trằn trọc trên giường ít nhất nửa giờ.

“Đừng động .” Mãi cho đến khi Phó Ý Chi mở miệng, cô mới ngoan ngoãn nằm yên.

Đêm khuya.

Tiếng vỗ cánh đặc biệt rõ ràng trong khu rừng im lặng. Ngay sau đó, âm thanh của loài bò sát di chuyển phát ra từ mặt đất. Từ đằng xa dần dần tới gần, đi qua bên cạnh xe, leo lên trần xe. Vẻn vẹn chỉ cách lấy một tầng lá sắt, kết bè kết đội, tre già măng mọc, đi ngang qua nơi này bò về hướng rừng rậm.

Phó An An mở to hai mắt, nín thở không dám nhúc nhích một chút nào.

Rạng sáng ngày thứ hai mươi mốt trong trò chơi, động vật đã quay trở về!

0.89250 sec| 2422.227 kb