Editor: Trâm rừng

“Đây là trao đổi, nếu như bọn hắn không chết, người chết chính là tất cả mọi người.”

“Ý anh là gì?” Người bạn đồng hành ôm đồng đội đang kích động của mình, nhìn người đàn ông hỏi.

"Thật đơn giản, ngươi không nghĩ ra sao? Nơi chúng ta đứng là địa bàn của một loại thực vật trong tòa nhà này, nếu muốn ở đây mà không có chuyện gì xảy ra, nhất định phải cung cấp dinh dưỡng cho nó mỗi ngày."

Ngô Hâm giang hai tay ra, "Muốn bình an vô sự, nhất định phải trả giá lớn a?"

"Cho nên ngươi cố ý cứu chúng ta vào để cho những cây cỏ này ăn đúng không?" Để tồn tại đến ngày thứ hai mươi lăm của trò chơi, người chơi và NPC đều không phải là kẻ ngốc, nếu chỉ xét về số lượng người thì hai bên không có nhiều khác biệt.

“Dĩ nhiên không phải. Thực vật trong tòa nhà này khẩu vị càng ngày càng lớn, chúng tôi đã sắp không thỏa mãn được nó nữa.” Ngô Hâm lắc đầu, sau đó tiếp tục nói "Chỉ những kẻ ngu ngốc mới bị ăn thịt, những người còn lại là người hợp tác nha. Chúng tôi giải cứu tất cả các bạn vì chúng tôi muốn đi vào tòa nhà cùng các bạn và tìm kiếm ngôi nhà an toàn bên trong."

"Ngôi nhà an toàn? Ý của anh là gì?" Ai đó đã hỏi. Phù An An cũng bị thu hút bởi ba từ này.

"Có một ngôi nhà an toàn cấp S dưới tòa nhà chính phủ, những bức tường được làm bằng hợp kim cứng nhất trên thế giới. Nếu chúng ta đánh bại những thực vật bên trong, ngôi nhà an toàn có thể là chỗ ở lâu dài của chúng ta." Nghe vậy, Phù An An mở to mắt, đúng là một nơi tuyệt vời!

"Tại sao chúng tôi phải tin tưởng các người?" Với tất cả những gì vừa xảy ra, sự cảnh giác của những người sống sót còn lại đã được nâng lên mức cao nhất.

“Các ngươi có thể không tin ta, nhưng cũng có thể tin tưởng Tống tiên sinh.” Ngô Hâm nói chuyện, một người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh hắn hướng về bọn họ vẫy tay.

"Ông Tống là quan chức cấp cao của chính phủ, ở đây chắc hẳn đã có người đã từng thấy ông ấy trên TV đúng không?" Phù An An cũng nhìn về phía người đàn ông kia, giống như là có nhìn thấy qua trong tin tức.

Ngô Hâm nhìn những người có mặt bán tín bán nghi ở đây khóe miệng hơi nhếch lên, “Các vị, mọi người đều biết bây giờ tìm được một chổ ở khó khăn như thế nào đúng không? Bây giờ có hai lựa chọn cho các vị: Hoặc là chiến đấu cùng với chúng tôi, mọi người sẽ không phải lang thang trong tương lai. Hoặc xin mời rời đi nơi này, chúng tôi sẽ không để người khác nằm không hưởng thụ thành quả chiến đấu của chúng tôi.”

Tất cả mọi người đều an tĩnh. Đi hoặc ở lại. Khiến người ta có chút rối rắm. "Thời gian có hạn, chúng tôi phải lập tức đi, không muốn đi cùng xin mời lập tức rời khỏi nơi này." Động vật biến dị ở bên ngoài còn chưa giải tán hết, Ngô Hâm lại bức bọn họ phải lựa chọn. Những người này căn bản không có lựa chọn nào khác.

Mười phút sau, có năm sáu mươi người đã tập trung bên ngoài tòa nhà. Giám đốc điều hành cấp cao họ Tống bắt đầu giới thiệu tình hình của toàn bộ tòa nhà -- "Tòa nhà chính quyền thành phố phía trên có tám tầng, phía dưới không có hầm ngầm bãi đậu xe. Ngôi nhà an toàn nằm ở độ sâu 10 mét dưới mặt đất, đã trải qua quá trình xử lý đặc biệt nên mọi người không cần lo lắng về vấn đề không khí. Điều rắc rối nhất là chìa khóa. Có hai loại bảo mật nhà an toàn, mật khẩu và chìa khóa, cả hai đều ở chổ làm việc của thị trưởng. Chúng ta cần lên tầng tám, tìm văn phòng thị trưởng và lấy chìa khóa."

“Đợi đã, nhiệm vụ chính của chúng ta không phải là loại bỏ cái cây trong tòa nhà sao?” Có người chỉ ra sơ hở trong kế hoạch.

"Mục đích của việc loại bỏ thực vật là gì? Là tìm ngôi nhà an toàn!" Ngô Hâm từ bên cạnh giải thích, "Điều quan trọng nhất đối với chúng ta không chỉ là loại bỏ thực vật trong tòa nhà, mà còn phải tìm ra chìa khóa! Một khi chúng ta có một ngôi nhà an toàn, chúng ta sẽ thực sự an toàn!"

Ngô Hâm đứng trên kháng đài nói đến tinh thần phấn chấn. Phù An An đang lắng nghe bên dưới, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây, “Phó Ca, tôi cảm giác hắn có chút kỳ lạ.”

0.99798 sec| 2393.422 kb