Editor: Trâm rừng
“Các ngươi không thể tách riêng ra chạy sao?” Phù An An không thể không rút súng ra, “Tách ra đi, nếu còn đuổi theo, ta sẽ nổ súng đấy!” Bọn hắn không muốn cũng phải tách ra mỗi người chạy một hướng.
Bởi vì bịch xách theo nên ngay cả hành động cầm, nâng súng cũng hơi méo nó, cùng với tốc độ rõ ràng đã bị chậm lại.
Phó Ý Chi nhìn cô một cái, đưa tay đem người ôm vào trong lòng. Một người lo chạy trốn, một người cầm súng uy hiếp kẻ khác, hai người hợp tác phải nói là thiên y vô phùng. Cùng một chỗ chơi trò chơi với Phó baba, cái ăn ý này phải nói là làm người ta quá thoải mái.
Năm người không còn đuổi theo nữa, quả nhiên, số sinh vật đuổi theo họ đã giảm đi hơn một nửa.
“Nắm chặt.” Phó Ý Chi đột nhiên nói một câu.
Trước khi Phù An An kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Phó Ý Chi đột nhiên nhảy lên cao. Sau một lúc cảm giác không trọng lượng, Phù An An cảm thấy rằng Phó Ý Chi hình như đã đá bay thứ gì đó. Sau một khắc, có âm thanh truyền đến bên tai.
"Có người tiến vào!"
"Đóng cửa, mau đóng cửa!"
Phù An An đã được thả xuống, cô thấy rõ đây là một tầng hầm không bị cây cối phá hủy. Bên trong đã có người, sau một hồi hoảng hốt, mọi người sắc mặt khó coi đều nhìn bọn họ với vẻ mặt không mấy thân thiện. Bọn họ chỉ muốn lén nhìn tình hình bên ngoài, hai người này lại liều lĩnh tiến vào.
Sắc mặt khó coi cũng rất bình thường. Có hơn hai mươi người trốn trong tầng hầm. Nam nam nữ nữ, đều là người trẻ tuổi.
Một trong số những người đó có một người đàn ông trông hơi béo, với nụ cười giả tạo, bước tới hỏi: "Xin hỏi hai vị là ai, bên ngoài tình huống như thế nào?"
Phó Ý Chi nhàn nhạt liếc hắn một cái cũng không nói chuyện.
Lúc này, Phù An An chủ động đi ra và nói: "Xin chào, tôi là Phù An An, học sinh năm ba của trường trung học thành phố. Đây là giáo viên của trường chúng tôi đồng thời cũng là chú của tôi." Phù An An đã giới thiệu một cách nghiêm túc và tuân thủ nghiêm ngặt thiết kế nhân vật mà trò chơi đưa ra cho cô ấy ngay ngày đầu tiên.
“Ồ.” Nghe được Phù An An giới thiệu thân phận, trên mặt người đàn ông đã thu hết nhiệt tình, ánh mắt đảo qua bọn họ một vòng
“Các ngươi không có bị thương đúng không? Chúng tôi ở đây không chứa chấp người có vết máu ở trên người.”
“Vì cái gì?” Phù An An hỏi.
"Còn có thể là nguyên nhân gì?" Người đàn ông trung niên nói: "Những thứ biến dị này rất mẫn cảm đối với máu tươi, chúng tôi rốt cục tìm được một chỗ để đặt chân, không thể để các người hủy diệt."
Nghe vậy, Phù An An và Phó Ý Chi liếc nhìn nhau. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao họ không bị cái gì tấn công ngoại trừ bông hoa có đầu của đứa trẻ, và tại sao những sinh vật biến dị đó lại đuổi theo năm người kia không chịu buôn tha. Thì ra là do máu.
Bọn họ đã ở trong biệt thự mang thời gian quá lâu, vì thế chuyện rõ rành rành ra như vậy mà họ cũng không có phát hiện được.
“Ông chú cứ yên tâm đi, chúng tôi đều không có bị thương.” Phù An An nói xong để cho hắn nhìn mình một cái, sau đó kéo Phó Ý Chi định tìm một chỗ ngồi xuống. Lại bị người đàn ông trung niên chặn lại. "Chờ đã, hai người các ngươi muốn ở lại chỗ này, phải lấy thứ gì đó ra đổi." Người đàn ông trung niên vừa nói vừa nhìn túi quần trên thân hai người, vừa rồi bọn họ vội vàng chạy trốn, hai người ngay cả ba lô cũng không có mang ra.
Hai cái quỷ nghèo. Người đàn ông trung niên khẽ tặc lưỡi, "Hoặc là đồ ăn, hoặc là nước uống. Phải đổi hai thứ này, nếu không thì không thể ở lại đây." Phù An An nghe vậy sững sờ, không nghĩ tới còn có chuyện như thế này.
Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua Phù An An và Phó Ý Chi, "Hay là các ngươi có thể mang quần áo đến để đổi." Loại vải này trông rất chắc chắn. Chỗ nào cũng quấn rất chặt chẽ. Nhìn cũng nhẹ nhàng và dễ di chuyển.
Trong khu rừng rậm này, nơi mà bạn có thể bị phồng to ra do vô tình bị một chiếc lá cào trúng, nếu có một bộ quần áo như vậy, quả thực là một đồ vật được tha thiết ước mơ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo