Editor: Trâm rừng

Ngay lập tức, trái tim của mọi người đều dâng lên tới cổ họng. Âm thanh hàm răng đánh vào nhau lập cập của Tống giám đốc càng vang lên lớn hơn. Nhận thấy sự kỳ lạ của bọn họ, tất cả "người" trong đại sảnh tầng sáu đều quay về phía họ.

Cho đến khi có người nói: "Bởi vì hôm nay kiểu tóc của ngươi rất đẹp đó." Nghe vậy lòng của mọi người đều muốn nổ tung , ai mẹ nó to gan như vậy, ngay cả quái vật đều dám đùa giỡn? Làm cho mọi người kinh ngạc chính là người phụ nữ váy đen như mang theo tính người sửng sốt một chút, cánh tay cứng ngắc sờ lên tóc mình, “có thật không?”

“Thật sự.” Phù An An gật gật đầu. Mái tóc dài khô lưa thưa rủ xuống bên tai, nhưng nhìn hình dạng gợn sóng lớn cùng chiếc kẹp tóc sắp rơi bên cạnh, không khó nhìn ra hình dáng thanh tú ban đầu.

"Cô uốn tóc xoăn rong biển phải không? Độ dài tóc này là vừa phải." Nữ tử váy đen lộ ra nụ cười cứng ngắc, xoay người trở lại trong đại sảnh, nguy cơ tạm thời được giải trừ. Hàng chục người thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng rời khỏi tầng này.

Trong hành lang, tất cả mọi người đều chen chút chung một chỗ. Lần này bọn họ không có lập tức đi lên, giữa chừng Ngô Hâm lại nhắc nhở một lần nữa, "Đừng làm chuyện gì thu hút sự chú ý của thực vật, trên lầu tình huống vẫn giống như vậy, đừng để xảy ra chuyện như vừa rồi." Vừa nói, Ngô Hâm vừa liếc nhìn Phù An An trong đám người, "Phản ứng của cô bé rất tốt."

Phù An An ngại ngùng nở nụ cười, gắt gao níu lấy góc áo của Phó Ý Chi, không nói lời nào. Cô gái nhút nhát và sống nội tâm diễn xuất đến sống động, như thể đó chỉ là một khoảnh khắc thông minh.

Ngô Hâm thu hồi ánh mắt dò xét "Được rồi, chúng ta đi lên."

"Đợi đã." Lúc này lại có người nói: "Làm sao ngươi biết tầng thứ bảy cũng là như vậy? Ngươi đã đi lên rồi sao?” Người chất vấn hắn là một người trẻ tuổi vừa mới chạy nạn tới tên là Trương Khải Hàng. Chính bởi vì có anh ta ở đây, nên không phải tất cả những người mới đến sau đều sẵn sàng nghe theo lời của Ngô Hâm.

Ngô Hâm nhíu mày một cái, tiếp đó trên mặt thay đổi nụ cười "Chúng tôi xác thực đã từng tới nơi này, nếu không đi lên nơi này sẽ không quen thuộc như vậy. Bất quá lần trước chúng tôi chỉ thăm dò đến tầng thứ bảy, xin mọi người nghe theo mệnh lệnh của tôi."

Trương Khải Hàng vẫn còn trẻ tuổi một chút. Bất quá chỉ nói có hai câu thì Ngô Hâm đã một lần nữa nắm giữ quyền khống chế. Cẩn thận vượt qua tầng thứ bảy, cuối cùng họ cũng đến được tầng thứ tám.

Tầng trên cùng của tòa thị chính. Mọi người đẩy cánh cửa đóng kín ra, bên trong yên tĩnh. Nó cũng được bao bọc bởi những thân rễ màu đen, không có "người" kỳ lạ nào, khiến mọi người cảm thấy yên tâm.

Đồng thời lại càng thêm nghi hoặc -- khắp nơi đều là màu đen rễ cây, vậy những cái giác hút cực lớn đã thấy vào buổi sáng kia đã đi nơi nào rồi......

“Văn phòng thị trưởng ở số 816.” Ngô Hâm chỉ vào bên trong hành lang. Một nhóm người mò mẫm cẩn thận đi tới cửa 816.

Phanh -- cửa mở ra. Văn phòng này không nhỏ. Đối diện bộ ghế sofa làm bằng da là bàn làm việc của thị trưởng.

Một xác chết đã khô quắt đang ngồi đối diên với cái cửa, xét theo dấu vết trên đó có lẽ đã chết từ lâu. Bàn chân không được kết nối với cây, nó là một xác chết bình thường.

"Chết tiệt, hù dọa Lão Tử." Người đàn ông đẩy cửa thầm mắng một tiếng, nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện không có gì không ổn nên từ bên ngoài thận trọng đi vào. Kết quả là sau khi tìm kiếm một lúc lâu, "Mẹ kiếp, chìa khóa ở đâu?"

Lúc này có người hỏi: "Thi thể thị trưởng đã bị lục soát chưa?" Khi được nhắc nhở, mọi người bắt đầu mò mẫm tìm xác chết.

"Đã tìm thấy nó!" Một giọng nói ngạc nhiên vang lên, chàng trai giơ cao chiếc chìa khóa được tìm thấy. Khoảnh khắc tiếp theo, một cái bóng khổng lồ bao phủ lấy anh ta. Như một cái lưỡi khổng lồ liếm xuống, ngay cả một tiếng kêu cũng không có, trong phòng mất tích mấy người, chìa khóa cũng không biết rơi xuống ở chỗ nào.

Cái cây khổng lồ đó luôn ở ngay trên đầu của bọn họ, che phủ toàn bộ mái nhà!

0.13041 sec| 2393.961 kb