Editor: Trâm rừng

Động vật đói bụng đuổi sát tại sau lưng người còn sống sót;độc trùng thật nhỏ lặng yên không một tiếng động leo đến cổ, sau tai, tất cả những chổ yếu ớt của con người; thực vật ở một bên tùy thời mà tấn công, chỉ cần có một chút máu tươi liền bị bọn chúng quần công.

Người chạy nạn bốn phương tám hướng hội tụ ở một chỗ sau đó hướng về cùng một cái phương hướng chạy nhanh, không ngừng có người kêu thảm thiết, có người chết đi. Mùi máu tươi xộc vào mũi trước nay chưa từng có nồng nặc. Rừng rậm lúc này chẳng khác gì lò mổ con người.

"Đến đây!" Ở khoảng cách 100 mét, có một cánh cổng màu đen. Hai người đàn ông trẻ tuổi đang vẫy tay với bọn họ. Đám người thay đổi phương hướng, chạy tới chổ của hai người kia. Chờ tất cả mọi người đi vào cửa, bọn hắn mới lập tức đóng lại cánh cửa này.

Nhìn thấy cái cửa này lung la lung lay sắp đổ, đám người kinh hồn táng đảm, “chạy mau! Bọn chúng sắp vào tới!”

Những người bên trong dường như không lo lắng chút nào. Làm cho mọi người kinh ngạc chính là những sinh vật bên ngoài thật sự không có đi vào. Bọn chúng tựa hồ sợ hãi cái gì đó bên trong cánh cửa này, cách cửa lớn khoảng cách hơn mười mét thì bọn chúng dừng lại, sau đó rời đi.

Thấy đám động vật kia không có đi vào, đám người nửa đêm chạy trốn đều mệt mỏi ngồi dưới đất kêu khóc thảm thiết. Bởi vì mất đi người thân cùng bạn bè, mà còn là vì vừa về từ cõi chết.

Mọi người đều cho rằng tạm thời đã an toàn, nhưng chỉ có hai người luôn có tính cảnh giác cao độ cảm thấy không ổn. Lần trước mấy cái thực vật phải né tránh khi lớn lên là khi nào? Là cái nhà ba người có cái hoa đầu người thật to kia.

Thực vật và động vật đều có ý thức lãnh địa rất mạnh. Có thể làm cho tất cả động thực vật chùn bước thì chắc chắn bên trong có vật gì càng hung hãn hơn!!

Phù An An nhìn cánh cổng tòa nhà được bao phủ bởi cây xanh sau đó lui về sau một bước. Lúc này, từ điểm mù trước mặt, một nhóm thanh niên có vẻ ngoài cường tráng bước ra. Người đàn ông đi phía trước mặc một bộ âu phục hàng hiệu, tướng mạo bảnh bao, nhìn bọn họ, trên mặt nở nụ cười ân cần.

“Mọi người đừng khẩn trương, khổ cực rồi ngồi xuống đi. Tôi gọi là Ngô Hâm, hoan nghênh mọi người đến.” Nói xong, bọn họ còn ôm ra một đống lớn đồ ăn.Tuy rằng chỉ là lá cây hái lúc sau này nhưng đối với đám người vừa sợ vừa đói sau khi lẩn trốn mấy ngày nay lại quý hơn vàng.

"Làm sao vậy? Không dám uống?" Ngô Hâm khẽ mỉm cười, nhặt một chiếc lá, dùng dao rạch một đường rồi đưa lên miệng.

"Đừng lo lắng, nó không có độc, chỉ là kém hơn so với nước khoáng."

“Cảm tạ, cảm tạ!” Một đám người thấy vậy, giống như lũ lượt đi qua. Bọn hắn không phải là không tin tưởng, chỉ là quá kinh ngạc, quá vui mừng. Không chỉ cứu họ, mà còn cho họ thức ăn, trên đời này vẫn còn người tốt!

"Các ngươi không muốn ăn cái gì sao?" Ngô Hâm nhìn xem những người khác vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Không cần.” Những người còn lại đều rất đề phòng, Ngô Hâm cũng không có ép buộc bọn họ, chỉ là mỉm cười nhìn những người đang ăn cơm kia.

Tiếp đó...... Một xúc tu khổng lồ màu xanh lá cây đột nhiên từ trên trời rơi xuống, giống như một cái ống hút hút đi tất cả những người xung quanh đang ăn uống. Họ thậm chí không có thời gian để hét lên, biến mất trong tòa nhà phủ đầy cây xanh cùng lúc với những xúc tu màu xanh lá cây. Loại tình huống này sẽ khiến những người mới đến giật mình, nhưng những người ở đây dường như đã quen với nó.

“Các ngươi làm cái gì?” Mấy người tương đối kích động thấy cảnh này đã đỏ mắt, "Ngươi cố ý để bọn hắn đứng ở nơi đó ăn, biến bọn họ trở thành đồ ăn cho những thực vật ghê tởm đó sao? !"

“Bình tĩnh đi, tiên sinh.” Ngô Hâm khẽ gật đầu, cố ý làm ra vẻ quân tử, “Đây là trao đổi.”

1.18264 sec| 2397.094 kb