Editor: Trâm rừng

Loại tình huống này kéo dài một thời gian. Có những vết lõm lớn nhỏ trên nóc chiếc nhà xe, toàn bộ thân xe đang rung chuyển.

Phù An An ngủ ở chỗ gần sát trên mái nhà xe. Chỗ lõm trên mái nhà vừa mới chặn cầu thang đi xuống, nếu cô trực tiếp nhảy xuống, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của những sinh vật trên đầu này. Bây giờ cô đang lâm vào một cái tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ nhà xe rung chuyển hai lần sau đó xe nghiêng 30 độ, hai cành cây kẹp chắc chiếc nhà xe chắc không bám được nữa, nhà xe sắp rơi xuống

Phó Ý Chi đi đến gần đưa tay về phía cô.

“Phù An An, nhảy xuống!” Nghe vậy, Phù An An nhanh chóng lăn khỏi tay vịn, nặng nề ngã vào vòng tay của người bên dưới.

Phó Ý Chi ôm chặt người trong lòng lăn một vòng trốn xuống dưới ghế sô pha và bàn ăn trong nhà lưu động.

Chiếc nhà xe bắt đầu rung chuyển dữ dội. Cuối cùng, không thể giữ được nữa, nó đập mạnh xuống từ góc nghiêng.

Chiếc nhà xe rơi xuống đã gây ra một tiếng nổ lớn. Bên ngoài nhà xe chính là lớn lượng sinh vật không biết tên. Ai cũng không rõ ràng, những sinh vật này có thể bị hấp dẫn bởi âm thanh này hay không.

Phù An An không khỏi căng thẳng, nắm chặt cổ áo của Phó Ý Chi.

Xoạt xoạt xoạt xoạt...... Đó là âm thanh di chuyển của những sinh vật đang bò trên mặt đất. Chúng không bị âm thanh này thu hút mà vẫn bò về hướng cố định.

Nguy cơ tạm thời được giải trừ, Phù An An thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn ra. Phó Ý Chi nhìn Phù An An đang không ngừng cọ xát vào ngực mình, đầu ngón tay đang đặt ở hai bên hơi di chuyển, " Phù An An."

“Hả?” Phó Ý Chi nhìn đôi mắt mê mang của Phù An An như một kẻ ngốc ngếch, cuối cùng nuốt xuống những lời khiển trách "...không có gì."

"Ồ." Phù An An ngẩng đầu lên, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cằm của Phó Ý Chi. Một người bề ngoài dễ nhìn thì bất kỳ bộ phận nào cũng đẹp.

Phù An An nhìn chằm chằm vào cằm của Phó baba một lúc, sau đó đột nhiên nói: " Phó ca."

Phó Ý Chi: “gì?”

Phù An An: "Trông anh đẹp trai quá! Đến cái cằm cũng đẹp nữa!"

Sau khi nói xong, Phù An An có chút đắc ý, cô đúng là cây kèn nhỏ luôn có thể thổi phồng Phó baba!

Cô không biết rằng Phó baba của cô lúc này đang có đôi mắt phức tạp, sau một lúc anh đưa tay ra vỗ nhẹ vào cái đầu lông bông xù của cô ở trong lòng — "Đừng khen người ta một cách bừa bãi."

Không hiểu sao bị Phó baba vỗ một chút, Phù An An đều sững sờ. Khen anh mà còn bị anh ghét bỏ nữa. Chậc chậc.

Nguy cơ trên đầu còn chưa qua đi, sau một hồi ngắn ngủi, hai người đều dồn hết tâm trí vào đó.

“A! Cứu mạng!”

"Vương Nguyệt Nga, đừng cản đường."

“Leo lên cây đi, chạy về hướng bên cạnh a!” Có tiếng la hét và tiếng gầm từ bên ngoài, tốc độ bò của những sinh vật phía trên trở nên nhanh hơn. Những người này đã kinh động đến những sinh vật này, nhóm sinh vật trên đỉnh đầu đã thay đổi đường đi.

“Phó Ca.” Mặt xe hướng lên trên, thành xe sắp bị giẫm nát, hiện tại là một cơ hội tốt để chạy ra ngoài.

Phó Ý Chi ánh mắt quan sát bốn phía, sau một khắc, cửa sổ giếng trời của nhà xe bị phá vỡ một cách bạo lực. Cả hai ra khỏi chiếc nhà xe và chạy theo hướng ngược lại với những người kia.

“Thầy Phó, cứu mạng!” Hai người mới chạy được nửa đường đã bị ánh mắt sắc bén của Vương Nguyệt phát hiện, giống như nhìn thấy cứu tinh, đồng loạt chạy về phía hai người. Năm người đi theo, những sinh vật phía sau cũng đi theo.

Lúc này, bọn họ có thể rõ ràng nhìn thấy phía sau mình, có một lượng lớn bò sát có hình thù khác nhau cùng động vật, tất cả bọn chúng giống như đã biến dị.

Năm người đang đuổi theo họ, những sinh vật kỳ lạ này cũng đang đuổi theo họ, giống như những con búp bê chơi xếp hàng vậy.

Vô tội nhất đúng là hai người bọn họ! Bây giờ Phù An An đã từ tự cô chạy, biến thành bị Phó Ý Chi xách theo chạy.

Vào lúc này, cô chỉ muốn chửi một câu--- Con mẹ nó, mọi người có thể tự mình chạy riêng hay không hả hả hả?

1.03799 sec| 2393.93 kb