Editor: Trâm rừng

“Chạy mau, chạy mau a!” Bây giờ không có ai quan tâm đến chìa khóa, cứu mạng là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác! Tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài. Mùi máu tanh nồng nặc giống như một loại chất kích thích, phảng phất trong không khí, rễ cây bắt đầu điên cuồng vặn vẹo.

Hình dạng của "người" ở tầng thứ bảy đã thay đổi, đầu của họ bị cắt khỏi cổ, đầu của họ bị ngửa về phía sau 90 độ. Trong cổ mọc ra đầy răng, bò trên mặt đất, kéo lê cành cây, nhanh chóng bò về phía mọi người. Những người ở gần bọn “người” này nhất đã không thể trốn thoát. Ngay cả khi mọi người đi ra khỏi tầng bảy thì "người" ở tầng sáu cũng đã đợi sẵn. Chúng chặn hết cầu thang đi xuống, uống éo ngoằn ngoèo và nhanh như những bóng ma trong phim kinh dị. Có người mới chạy được một hai bước đã bị chúng đuổi kịp, bị cắn đứt đùi làm thức ăn.

“Ngô ca, cứu ta!” Phù An An nghe thấy tiếng hét của Giám đốc Tống, quay lại thấy được chính Ngô Hâm đã đẩy Giám đốc Tống vào những thứ đó làm lá chắn sao đó tự mình chạy xuống lầu. Người đàn ông này thực sự không phải là thứ gì tốt!

Từ lầu 7 chạy đến lầu sáu, những cái “người” kia theo đuổi không bỏ. Rễ cây màu đen cũng bắt đầu xoắn chặt bắt đầu công kích bọn hắn. Tuy nhiên, trong thời khắc nguy cấp cấp bách như vậy, luôn có những kẻ thích giở trò xấu sao lưng.

“Con mẹ nó, tên hỗn đản này!” Trương Khải Hàng cắn răng nghiến lợi xông lên hung hăng đấm lên mặt của Ngô Hâm một đấm. Tên này chính là một tên hỗn đản, một đường hắn chạy trốn xuống lầu đã kéo thật nhiều người để làm đệm lưng.

Một trong những chiếc răng của Ngô Hâm bị gãy, nhưng anh ta vẫn nhổ nó ra một cách thờ ơ: “ Chết thì chết thôi, tình hình bây giờ làm chuyện gì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chết bất cứ khi nào nha.”

Trương Khải Hàng nắm chặt nắm đấm, mắt đỏ hoe nhìn anh ta, nói với giọng câm hận: “ ngươi con mẹ nó chính là một tên tội phạm giết người đó. Trong đó có ba cái người chơi, bọn họ chết ở đây cũng đồng nghĩa sẽ chết ở trong hiện thực!”

Nói xong Trương Khải Hàng cười lạnh, “Ta cùng những NPC này giống như ngươi nói không có cái gì tốt, ta đã lấy được chìa khóa, ta sẽ không để cho loại người như ngươi tiến vào ngôi nhà an toàn.”

Sau khi Trương Khải Hàng nói xong, vẻ mặt của Ngô Hâm đã thay đổi. Anh ta sờ vào chiếc túi của mình, quả nhiên những thứ mà anh ta cực nhọc tìm kiếm đã biến mất. "Tiểu Trương, bình tĩnh lại, tất cả chỉ là hiểu lầm, ta cũng là người chơi, ta còn tưởng lầm các ngươi đều là NPC nên mới làm như vậy!"

Ngô Hâm không biết làm thế nào Trương Khải Hàng lấy đi được chiếc chìa khóa mà anh ta lặng lẽ nhặt được, nhưng nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là giữ cho hắn ta bình tĩnh lại, "Bình tĩnh đi tiểu Trương, kẻ thù lớn nhất của chúng ta bây giờ vẫn là thực vật biến dị!" Ở một bên, Phù An An đã nghe rõ ràng hoàn chỉnh mọi chuyện, cố gắng giả vờ không nhìn về bọn hắn để tránh bị phát hiện ra manh mối.

Sau khi trò chơi được nâng cấp, người chơi sẽ tập hợp lại với nhau ở giai đoạn giữa và cuối! Hai người còn chưa nói rõ ràng cái gì, phía trên“người” đã đuổi theo tới. Bọn chúng so với vừa rồi còn mạnh hơn, hơn nữa bất luận là cắt đầu hay mổ bụng như thế nào cũng không giết được bọn này.

Sau khi ăn thịt người, các cuộc tấn công của chúng trở nên hung dữ hơn. Vì tác động mạnh mẽ của bọn chúng, Phù An An buộc phải tách khỏi Phó Ý Chi, còn bị vướng vào chiến đấu một "người" như vậy.

Suýt chút nữa bị cái cổ đầy răng kia cắn trùng, Phù An An tránh thoát trong gang tấc, liếc nhìn Phó Ý Chi cách đó không xa, gọi anh một tiếng sau đó đi theo đám người Ngô Hâm chạy xuống dưới lầu.

Cho đến tầng hai. Thời điểm, Phù An An đi theo xuống tới dưới lầu, Ngô Hâm đã ngăn chặn lại Trương Khải Hàng. Hai bên không đạt được thỏa thuận, bây giờ vẫn chưa đến nơi an toàn mà bọn họ đã đánh nhau tiếp. Trương Khải Hàng trẻ, khỏe, mạnh mẽ, nhưng không nhiều người như bên phía của Ngô Hâm. Hai tay khó địch lại nhiều người, Trương Khải Hàng bị người đánh bay ra ngoài, đâm vào trên tường một cái rầm.

Cùng lúc đó, chiếc chìa khóa bay ra khỏi túi, vẽ nên một hình panrabol đẹp mắt, cuối cùng rơi xuống gần thân rễ cây chằng chịt. Chỉ cách mũi chân của Phù An An có nửa mét. Cô khom lưng liền có thể nhặt nó lên. Tiếp đó Phù An An cong eo một chút thì nhìn thấy Phó Ý Chi đang ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Phó Ý Chi:......

0.92952 sec| 2395.781 kb