Editor: Trâm rừng
Phù An An mò mẫm trên người Ngô Hâm một lúc đã phát hiện ra Ngô Hâm vẫn còn một chùm chìa khóa lớn trên người. Tình huống hiện tại chỉ có thể mài mò mà mở ra từng cái cửa một. Tràn đầy giác hút màu xanh lá nhiều lần suýt chút nữa đã hút hai người đi vào. Ở lại thêm vài giây sẽ tăng độ nguy hiểm lên gấp mấy lần.
Phù An An khẩn trương đến cái tay mở cửa đều đang run rẩy, phía sau lưng ướt nhẹp mồ hôi. Không chút nào ý thức được có một cái rễ cây dài đang tiến đến gần, phía trên tràn ra chất nhầy không biết rõ, sắp nhỏ giọt xuống trên đỉnh đầu của cô.
Xoẹt, cuối thân rễ lộ ra một cái gai dài, sắp đâm thủng đầu cô. Ngay sau đó, cái gai dài này dường như bị tấn công bởi một sức mạnh thần bí nào đó. Bị tàn phá bởi sự siết chặt không ngừng, bị dồn nén đến cực điểm rồi phồng lên dữ dội sau cùng biến mất không thấy.
Két -- cửa mở!
Phù An An ngẩng đầu lên, tựa hồ cảm giác được cái gì nên cô nhìn đỉnh lên đầu. Ngay sau đó, cô bị Phó Ý Chi đẩy vào ngôi nhà an toàn, cánh cửa bị khóa lại.
Đèn khẩn cấp của ngôi nhà an toàn tự động bật sáng, bên trong không lớn, chỉ là cánh cửa dày cả một gang tay để cho người ta biết rõ ràng nơi này rất an toàn. Tất cả những mạo hiểm trước đây đều đáng giá ở thời khắc này.
Phù An An kiệt sức nằm trên mặt đất, thở hổn hển mấy hơi rồi nghỉ ngơi một lúc. Cô nhìn sang bên cạnh thấy Phó Ý Chi đang ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt, sắc mặt hơi tái nhợt, lông mày cau chặt.
Phù An An thấy hơi lo lắng, "Phó ca, anh không sao chứ?"
“Không có gì.” Phó Ý Chi chậm rãi mở mắt ra, ngữ khí lạnh nhạt nói. Sau đó anh ta cởi áo ra, để lộ ra một thân hình cường tráng, một đường cong cơ thể hoàn hảo, nhưng trên vai phải của anh đang có một vết cắt dài từ vai đến khuỷu tay, phá hủy vẻ đẹp nguyên bản trở nên rất đáng sợ.
“Ngơ ngác nhìn cái gì, tới băng bó cho tôi đi.” Phó Ý Chi nhàn nhạt nói, thực không nhìn ra một tia đau đớn nào trên mặt của anh.
Phù An An vội vàng lấy thuốc từ trong không gian ra, băng bó cẩn thận cho anh. Sau khi băng bó kỹ, Phù An An bắt đầu thăm dò tình huống của ngôi nhà an toàn. Nơi này không giống như những gì Ngô Hâm đã nói. Chỉ vẻn vẹn lớn bằng một căn phòng ngủ nhỏ, căn bản không thể chứa đủ đồ ăn cho hai người trong mười ngày. Chẳng có gì ngoài vài chai nước suối và vài cái bánh quy nén.
Như vậy... “Tại sao Ngô Hâm muốn nói dối?” Phù An An nghi ngờ hỏi. Hắn ta đã gặp rất nhiều khó khăn để vào được, nhưng thức ăn trong căn phòng này không đủ để hắn kiên trì cho đến khi vượt qua được màn chơi.
"Cô cảm thấy thế nào?" Phó Ý Chi hỏi ngược lại.
Dưới tình huống nào, người chơi sẽ không cần vật tư trong năm ngày, chỉ muốn tìm một nơi an toàn để ở? Phù An An hãy nghiêm túc suy nghĩ đi, chẳng phải chỉ cần có không gian và vật tư là có thể tìm một chỗ để ngồi xổm sao, giống như tình cảnh của cô như vậy!
Mẹ kiếp, vẫn cho rằng Ngô Hâm muốn làm một người anh hùng nhưng không ngờ tới hắn kỳ thực muốn làm Voldemort (một vai phản diện trong Harry Potter ). Thật không may, hắn ta không có sức mạnh để có thể “cẩu” .
Phù An An đột nhiên nhớ đến thi thể của Ngô Hâm ở ngay ngoài cửa, cảm thấy hơi đáng tiếc. Nếu Phó ca có thể chạm vào xác chết đó thì bọn họ đã có được tới hai cái không gian rồi.
Phù An An hơi có chút tiếc nuối nhìn sang, phát hiện Phó ba ba đang ngắm mắt nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó baba đi ngủ vào ban ngày. Nhưng nghĩ đến tình huống lúc đó, một mình Phó baba chống lại một loài thực vật biến dị như vậy, thực lực thực sự quá mạnh.
Trong bốn ngày tiếp theo, bất kể chuyện gì xảy ra bên ngoài, bọn họ đều trải qua yên bình trong ngôi nhà an toàn. Ngay khi thông báo của trò chơi vang lên, họ ngay lập tức bị kéo vào siêu không gian của trò chơi.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên:【 chúc mừng người chơi Phù An An, trò chơi "Vạn vật khôi phục" thành công vượt cấp, vòng này của trò chơi bạn sẽ đạt được 20 điểm, không có điểm phụ thu. 】
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo