Editor: Trâm rừng
Các ngươi có biết người cuối cùng dám khiêu khích cô đã đi đâu không? Đã làm phân bón cho hoa đầu người rồi.
Phù An An liếc nhìn người đàn ông béo sau đó đặt khẩu súng lục lên trán anh ta, "Ngươi muốn chết sao?"
“Ngươi, ngươi......” Gã béo không ngờ bọn họ còn có súng lục, trong nháy mắt nuốt xuống lời uy hiếp sắp nói ra, nhìn cô gái trước mặt bịt kín mặt đến mức gần như không thể nhìn thấy cả mắt, hắn liền lùi lại hai bước.
"Xin nhắc lại, chiếc nhà xe này là của chúng ta." Phù An An chĩa súng vào cô gái tên Đình Đình, “ Các ngươi từ nơi nào tới thì lăn về đó đi, đừng tùy tiện đụng vào đồ của người khác."
Cô gái tên Đình Đình mặt tái nhượt vì sợ hãi. Ba người còn lại nhìn thấy vũ khí trong tay của Phù An An đã chuẩn bị rời đi. Lúc này, một cô gái đúng tại ngoài rìa luôn không nói chuyện trừng trừng nhìn về phía sau Phù An An – “ Thầy Phó”
Vừa dứt lời, toàn trường an tĩnh một chút. Cô gái từ trong đám người đi ra, nhìn Phó Ý Chi như nhìn thấy cứu tinh, "Thầy Phó, em là học sinh trường cấp ba thành phố, Vương Nguyệt Nga học lớp 3 ban 6 của trường cấp 3! Thầy Phó, giúp em với!"
Nghe vậy, Phù An An suýt chút nữa làm rớt súng đang cầm trên tay, nhìn về phía Phó Ý Chi. Phó ba ba không có phản ứng gì.
Cô gái tên Vương Nguyệt Nga thì đang rất phấn khích. “ Thầy Phó, thầy giúp chúng em một tay đi. Trời cũng sắp tối rồi mà chúng em vẫn chưa tìm được chổ ở nữa.”
Giáo viên của trường trung học thành phố?! 6 người đồng thời nhìn về phía Phó Ý Chi. Ở tại bên trong những ánh mặt chờ mong, Phó Ý Chi lãnh đạm lườm Vương Nguyệt Nga một cái, mặt mũi lạnh như băng, “không biết ngươi.” Thật là lãnh khốc, thật vô tình a! Vốn dĩ nữ sinh kia muốn đi đến gần để kéo quan hệ như bị từ chối một cách lãnh đạm chỉ có thể đứng tại chỗ lúng túng. Đánh thì đánh không thắng được, kéo không được quan hệ, sáu người đều cảm thấy sắc mặt ảm đạm vội vàng rời đi nơi này.
------------------------------------------
Sau khi rời khỏi chiếc nhà xe, người đàn ông béo không chịu nổi nhổ nước bọt.
“Họ lấy súng ở đâu ra? Món đồ kia không phải là giả đó chứ?”
Nghe vậy Lưu Đình Đình nhìn Vương Nguyệt Nga đang đi ở ngoài rìa. "Hai người kia là ai? Nguyệt Nga, cô quen bọn họ sao?" Nghe vậy, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Vương Nguyệt Nga.
“Đó là giáo viên dạy toán mới của trường trung học thành phố chúng ta.” Vừa mới ăn phải một đống phũ, Vương Nguyệt bây giờ cảm thấy có chút xấu hổ và khó chịu.
"Hắn mới tới trường chúng tôi mấy ngày, không phải vừa rồi hắn nói không quen biết sao?"
Lưu Đình Đình: “Còn cô gái kia thì sao?”
Vương Nguyệt Nga liếc mắt, “ cô gái kia hận không thể bọc lại luôn con mắt, cô trông thấy dáng dấp của cô ấy ra sao hả?” Vương Nguyệt Nga nói xong, năm người còn lại bí mật giao lưu ánh mắt.
“Hai người họ có thể là người chơi không?” Lưu Đình Đình đoán.
“Có thể.” Trương mập đi theo phía sau phụ họa, “Người bình thường rất ít cầm súng, có lẽ là hai vị lão cao thủ.”
Cao thủ kỳ cựu, chia bài dự bị... Nói đến đây, liền nhắc nhở bọn họ nhớ tới lúc mới vào trò chơi hệ thống nói cái gì --"Mỗi khi bạn giết một người chia bài dự bị, bạn có thể nhận được 10 điểm và bạn có thể trở thành người chia bài dự bị."
Trương mập nhìn về phía 4 cái đồng bạn khác, tiếp đó bị đồng bạn liếc mắt khinh bỉ, "Ngươi đang nghĩ gì thế hả? Nếu là người chơi cũ, bọn họ có kinh nghiệm, thủ đoạn, năng lực, chúng ta người chơi mới có thể so với bọn họ sao? Còn chưa kể đến việc giết người, ngươi có dám giết không?” Ít nhất hiện tại không ai trong số họ thực sự dám giết người. Năm người họ im lặng một lúc.
"Các ngươi đang nói gì vậy? Lại làm trò bí hiểm.” Vương Nguyệt Nga nhìn xem bọn hắn nhíu nhíu mày. Là NPC duy nhất trong số sáu người, cô ấy thường không thể nghe thấy họ nói chuyện, điều này khiến Vương Nguyệt Nga cảm thấy như mình bị cho ra rìa
"Đi nhanh lên, trời sắp tối rồi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo