Editor: Trâm rừng
Một bông hoa khổng lồ nở trên toàn bộ bức tường. Dưới tình huống không có gió, cánh hoa khép lại một lúc, sau đó lại mở ra đến cực điểm, tư thế rực rỡ, có một loại yêu kiều kỳ dị. Phù An An vừa vặn nhìn thấy bộ dáng nó mở ra đến mức tận cùng. Nơi lẻ ra phải là vị trí của nhụy hoa nhưng chỗ đó lại có một cái đầu của một đứa trẻ đang trợn tròn mắt. Đây chính là đứa con của nhà hàng xóm.
Trong phòng mờ mịt, cô nhìn không rõ, nhưng Phù An An lại nhạy bén cảm giác được, trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn mình!
“Phó Ca chạy mau!” Phù An An vô ý thức hô, cô cũng vội vàng đứng lên. Nhưng ngay sau đó, bông hoa đã di chuyển. Nhổ lên bộ rễ cây to lớn màu đen từ trên vách tường rồi chọc thủng nóc nhà.
Cánh hoa kịch liệt vặn vẹo, đầu đứa trẻ tách ra khỏi cánh hoa, từ bên dưới rút ra một cái cành cây đen nhánh, lao thẳng về phía bọn họ.
Phù An An dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Phó Ý Chi quấn lấy anh như một con bạch tuộc, "Anh Phó, ôm chặt tôi!"
Nói xong bỗng nhiên nhảy một cái, nắm lấy dây thừng từ trên nóc nhà này bay qua bên kia. Bông hoa có đầu đứa trẻ đang đuổi sát theo phía sau lưng, Phù An An bay đến nơi xa nhất thì đem dây thừng cắt đứt.
Một giây sau, cô lấy ra hai khẩu súng lục, chuẩn bị đánh nhau với thằng bông hoa có đầu người này thì đột nhiên một tiếng thét chói tai xuyên qua tai của cô. Quay đầu lại thì nhìn thấy bông hoa đầu người đang lui về phía sau thật nhanh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút về trong phòng.
Phù An An sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy khó hiểu, liền hỏi người bên cạnh: "Anh Phó, cái bông kia sao tự nhiên lại chạy đi, có chuyện gì vậy?"
“Có lẽ là bởi vì vận khí của cô, cô đem vận rủi biến thành vận may.” Phó Ý Chi tiếp nhận một khẩu súng lục, nhàn nhạt nói.
Phù An An nghe vậy có chút ngượng ngùng: "Phó ca ca, anh đừng khen tôi như vậy."
Nói xong, cô lấy ra một quả lựu đạn từ trong không gian ra, giơ đến trước mặt Phó Ý Chi, “Nhưng may mắn không giết được con quái vật đó, lựu đạn thì có thể nha. Cắt cỏ không chừa rễ, cắt hoa cũng như vậy. Phó Ca, anh tới ném đi.”
Phó Ý Chi nhìn quả lựu đạn và ném nó chính xác qua lỗ hổng trên mái nhà. Có một tiếng nổ lớn. Phòng ở đều bị xốc lên. Đáng tiếc bọn họ không có nhiều lựu đạn, nếu không có thể ném thêm vài quả.
“Đi thôi.” Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, còn suýt chút nữa trở thành phân bón cho bông hoa đầu người.
Hai người không có thời gian nghỉ ngơi, vội vàng rời đi. Con đường đã hoàn toàn biến mất, cỏ cây cản trở tốc độ di chuyển của họ. Mãi cho đến khi trời gần tối, cuối cùng họ cũng tìm thấy một chiếc nhà xe.
Chiếc nhà xe bị kẹt chặt giữa hai cành cây, phần thân biến dạng nhẹ nhưng rất may không có hư hao gì nhiều. Vị trí cũng cũng không tệ lắm. Có độ cao một mét so với mặt đất, leo lên không khó, cũng không sợ cỏ dại trên mặt đất gây quấy nhiễu tới. Đây là nơi nghỉ ngơi tốt nhất mà họ gặp qua ở trên đường đi.
Phù An An leo lên, chuẩn bị xem tình hình bên trong, nhưng một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Dừng tay, đây là nơi mà chúng tôi bắt gặp trước!”
Từ bãi cỏ phía trước, sáu người lần lượt bước ra, bốn nam hai nữ, nhìn chằm chằm vào chiếc nhà xe.
“Đây là nơi chúng ta nhìn thấy trước.” Một cô gái trong số sáu người nói, “Các ngươi có thể tìm chỗ ở khác đi.”
"A?" Phù An An trên mặt hiện lên một cái dấu chấm hỏi to, "Các ngươi đang nói đùa sao? Chúng tôi ở chỗ này lâu như vậy, các ngươi mới tới.”
“Đình Đình, ngươi cùng bọn họ nói nhiều như vậy làm gì?” Lúc này một tên béo đứng lên. Bọn họ có sáu người, đối diện chỉ có hai người, lúc này làm sao lại sợ bọn họ? Người đàn ông muốn thể hiện mình trước mặt nữ thần ưỡn thẳng bộ ngực mập mạp, "Chúng tôi đã chiếm được nơi này, lập tức cút ra ngoài!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo