Editor: Trâm rừng
Tất nhiên, cũng có một số người chơi mới không có cảnh giác trong giai đoạn đầu, cho đến mười ngày sau, trò chơi tăng lên một mức độ khó khăn. Triệu Vy là một trong số đó.
Giai đoạn đầu đi theo một “đại ca” ăn nhậu, vui chơi trong game, hắn nghĩ 30 ngày ở một thành phố sẽ dễ dàng tồn tại và hắn chưa chuẩn bị gì cả. Bây giờ thiếu ăn thiếu uống, mấy ngày trước không có tích lũy tài nguyên gì, có thể nói là nước sôi lửa bỏng. Bởi vì đi tìm vật tư mà mấy huynh đệ của bọn họ đã chết. Bây giờ mọi người đang trong tình trạng hoang mang, những người chơi vốn được gọi là anh em tốt đang nổi lên bất đồng tranh chấp, cãi vả.
"Tìm một cái siêu thị rồi chiếm lấy, tuyệt đối tốt."
"Cướp siêu thị sau đó không phải trở thành mục tiêu cho người ta nhắm vào sao? Chúng ta không có nhiều người, cho nên cách tốt nhất là tìm một ít người lẻ loi cùng cư dân."
“Cướp ? Suy nghĩ một chút về những thực vật phía ngoài kia có hay không tốt hả, ai con mẹ nó muốn chết a.” Mấy người vây quanh ở trong phòng tranh chấp không ngừng. Triệu Vĩ nghe bọn họ nói chuyện cảm giác rất bực bội, đầu cũng rất đau.
“Đừng tranh cãi nữa!” Triệu Vy lớn tiếng nói, “Cãi nhau cả buổi chiều, cũng không có kết quả gì.”
Nghe vậy, mấy người cũng đình chỉ tranh cãi đồng thời nhìn về phía hắn, "Triệu Vy, ngươi đang nói cái gì?"
“Lão tử còn phải nói lại một lần nữa sao?” Triệu Vy con mắt sung huyết, lỗ mũi khuếch trương, cả người bực bội táo bạo nói, “cả ngày nói nhao nhao ầm ĩ, một đám ngu xuẩn, não của lão tử cũng sắp nổ tung rồi!”
Phanh -- Khoảnh khắc tiếp theo, máu văng khắp nơi, đầu của Triệu Vy thực sự nổ tung như anh ta đã nói. Xương cốt của đầu lâu văng tứ phía, não cùng máu bên trong bắn ra lại có từng bụi mầm xanh. Trong vài giây, nó đã phát triển từ kích thước bằng hạt mè lên chiều cao một cm.
“A!” Trong phòng rít lên một tiếng, đám người phân tán bốn phía.
Trong biệt thự, Phù An An đang mổ xẻ các loại cánh hoa và lá mà Phó Ý Chi mang về từ bên ngoài. Những thực vật này, cả đám đều phát triển một cách biến thái. Cho dù đã rời đi thân thể thực vật nhưng vẫn tràn đầy sức sống, đặc biệt là những cái rêu xanh sinh trưởng đầy đất kia, rễ cây dưới đất có thể giống như những con trùng nhúc nha nhúc nhích.
Cho rêu xanh vào bên trong một đống thịt heo cũng có thể mọc ra một đống lớn rêu mới làm cho Phù An An nhớ tới những con ký sinh trùng ở trò chơi trước.
Ngay khi cô đang suy nghĩ về điều đó thì có tiếng gõ cửa. Qua cửa sổ, Phù An An nhìn thấy một nhóm người quấn kín mít, cầm vũ khí trèo qua hàng rào vào sân.
“Các ngươi muốn làm gì?” Phù An An vươn đầu ra nhìn người phía dưới lầu hỏi.
"Quả nhiên có người trong nhà!" Cô chỉ nghe những người đó tự nói chuyện với nhau, sau đó giơ cây gậy bóng chày trong tay lên, "Không muốn chết thì tự mình mở cửa đi, chúng tôi chỉ cần vật tư."
Ngay khi giọng nói rơi xuống, có một tiếng nổ vang lên. Một viên đạn đã bay xẹt qua chân của người đàn ông đang nói chuyện. Người đàn ông vốn kiêu ngạo lùi lại mấy bước, không ngờ người trong phòng lại có súng!
"Ta không có vật tư, ngươi còn muốn mạng của mình nữa không?" Cô đã gặp phải tình huống này rất nhiều lần, Phù An An lạnh lùng nhìn xuống, "Tôi cho các ngươi ba giây, nếu còn muốn sống sót, các người từ đâu đến thì lăn về chỗ đó đi."
Nghe vậy, vài người nhanh chóng rời sân đi về phía biệt thự bên cạnh. Sau khi xin thuốc, gia đình ba người ở biệt thự bên cạnh đã lâu không ra ngoài. Những người cướp hai người bọn họ không thành công sẽ đem mục tiêu dời qua cái biệt thự bên cạnh, nhưng mà từ trước đến nay Phù An An không thấy có người nào đi ra sau khi đi vào đó. Chỉ có những bông hoa trong sân càng ngày càng trở nên rực rỡ.
Nhìn thấy Phó Ý Chi vừa mới lên lầu, Phù An An chỉ chỉ về hướng bên cạnh nói với anh “Phó Ca, lại có mấy người đi vào bên đó.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo