Editor: Trâm rừng

Ngày thứ hai mươi của trò chơi vừa mới bắt đầu. Các nơi của thành phố đã trở thành tàn tích của nền văn minh, thiên đường của thực vật.

Đối với cái cây lớn dưới chân Phù An An, ba người ngồi trên cành cây đều không thành vấn đề. Trên cây tạm thời không có nguy hiểm gì, hai người lúc này mới hoàn toàn buông lỏng cơn bối rối, mặc quân trang vào, ngoại trừ khuôn mặt ra, còn lại chỗ nào cũng che thật chặt. Sau khi tùy tiện ăn một cái gì đó, bước tiếp theo là tìm một nơi để ở.

Phó Ý Chi ở trên cao nhìn xuống, tùy tiện chọn một phương hướng chuẩn bị leo xuống.

"Anh Phó, anh Phó! Anh đợi đã." Phù An An kéo anh lại và nói một cách chân thành, "Tôi cùng anh bàn một chuyện, sau này gặp phải những chuyện ngẫu nhiên như vậy, để tôi lựa chọn có được không? Nói thật cho anh biết, ông nội tôi từng đi xem bói cho tôi, nói vận khí của tôi rất tốt, cái loại sẽ biến xui xẻo thành may mắn và điều đó đã thực sự linh nghiệm.”

Phó Ý Chi liếc cô một cái, chỉ nói hai chữ: "Mê tín."

Vừa bị nói như vậy, Phù An An đóng miệng nhỏ lại – anh thì hiểu cái rắm gì?

Hai người đứng đó nửa phút. “Không phải nói để cô chọn sao?” Phó Ý Chi liếc cô một cái, “Đi đâu?”

Nghe vậy, Phù An An mỉm cười, dựa vào cảm giác của mình chỉ về một phương hướng, "Anh Phó, đi hướng này!"

Phó Ý Chi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, sau đó thấy ngôi nhà duy nhất trong khu vực này không bị thực vật phá hủy – nhà của một gia đình ba người kia. Cái chỗ mà ngay cả thực vật phát triển nhanh chóng đều cố tình hay vô ý tránh đi.

"Cô chắc chắn?" Thấy anh cau mày, Phù An An trong giây lát hiểu rằng Phó baba đã hiểu sai ý của cô.

“Tôi nói là đi hướng đó chứ không phải nói đi vào căn nhà kia.” Nói xong Phù An An còn dừng lại một chút "Hơn nữa, anh không có chút nào tò mò về gia đình ba người trong căn nhà đó sao?" Phù An An nói xong nhìn về phía Phó Ý Chi. Rõ ràng hai người có hai tích cách chêch lệch nhau rất nhiều nhưng tại thời điểm này lại ăn ý một cách lạ thường.

-----------------------------------------------

Cây cỏ hoa lá trong biệt thự càng lộng lẫy dưới cơn mưa đêm. Chắc chắn là không thể đi vào từ cửa chính. Họ trèo lên cây và hòn non bộ, nhảy từ cây to này sang cây to khác sau đó đi vòng tới cành cây gần biệt thự nhất. Phó Ý Chi nhảy lên và đứng vững trên mái nhà. Phù An An buộc một sợi dây an toàn quanh eo, rồi nhảy qua. Từ mái nhà nhìn xuống, cây cối trong sân tươi tốt hơn so với khi đứng bên ngoài nhìn vào.

Rêu không còn chỗ sống, hoa và cây xanh thân rễ đã chiếm trọn trong sân, xung quanh còn có những bộ xương người bị cây cỏ quấn chặt lấy, ước chừng có khoảng bảy tám cái. Nhưng không chỉ có bao nhiêu người đi vào bên trong biệt thự, phần còn lại chắc ở trong nhà. Suy nghĩ một chút liền cảm thấy kích thích.

Phù An An xoa hai tay, nhấc miếng ngói dưới chân lên. Phía dưới là một gian phòng khách, trong nhà bị lục lọi mấy lần, nhìn vô cùng hỗn loạn, trên tường treo rất nhiều ảnh chụp một nhà ba người, trên sô pha cùng thảm trải sàn đều có mấy cái xác chết. Trừ cái đó ra không có gì cả.

Một nhà ba người kia đang ở đâu? Ngay khi cô đang suy nghĩ, cô lại nghe thấy một số chuyển động nhỏ. Phù An An lần theo phương hướng kia đi qua lật ngói lên nhìn xuống, bên dưới những miếng ngói này có một loại hương vị tanh hôi thối rữa đập vào mặt. Cô lại lật lên thêm mấy mảnh ngói làm cho hương vị phiêu tán đi một chút sau đó lại nhìn vào bên dưới.

Bên dưới là phòng ngủ. Rèm cửa đã được kéo lại khiến cho bên trong rất tối, nhưng cũng có thể nhìn thấy bên trong chất đống rất nhiều thi thể. Những xác chết này dường như đã bị biến thành phân bón bởi vì cô thấy một số lượng lớn rễ cây đen như mực đã bén rễ trên đống xác này.

Trong đống đó, Phù An An phát hiện ra nam nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này, họ cũng đã trở thành thành viên của nhóm phân bón. Nhưng mà đứa bé kia đã đi đâu?

Phù An An cúi xuống thấp hơn và sử dụng nhiều góc độ khác nhau để mở rộng tầm nhìn nhưng khi nhìn thấy thứ gì đó trên tường, đồng tử của cô đột nhiên co lại.

0.13142 sec| 2390.398 kb