Editor: Trâm rừng

"Ừm." Phó Ý Chi nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó liếc cô một cái, "Hôm nay huấn luyện xong chưa?"

Phó An An sửng sốt một chút, ngoan ngoãn đứng thẳng dậy, trợn mắt hai cái, "Phó ca, bây giờ anh muốn uống nước trái cây không? Cam chua ngọt với mật ong đặc biệt ngon."

Đối mặt với sự hấp dẫn của đồ ăn ngon từ Phù An An, Phó Ý Chi vẫn thờ ơ, "Anh Phó chỉ muốn cô làm huấn luyện."

Nghe vậy, Phù An An sờ mũi, sau đó tiếp tục cố gắng chuyển chủ đề "Anh ở cùng tôi quá lâu, Phó ca ca cũng trở nên đáng yêu đáng yêu, chắc chắn đây là người ưu tú ảnh hưởng lẫn nhau."

“Đáng yêu sao?” Phó Ý Chi đưa tay ra, mặt không biểu cảm bóp gương mặt của Phù An An, giống như đang đo da mặt này dày bao nhiêu.

"Nếu cô không đi xuống trong vòng 30 giây, nhiệm vụ huấn luyện hôm nay sẽ tăng gấp đôi.

"Anh Phó, đừng!" Phù An An bị dọa cho sợ hãi, đẩy cánh tay của Phó Ý Chi ra, đặng đặng đặng chạy xuống.

Một ngày làm xong nhiệm vụ huấn luyện thì đã đến chạng vạng tối.

Mùa hè ban ngày đi qua càng ngày càng ngắn, Phù An An thừa dịp trời vẫn chưa hoàn toàn tối, dùng tay làm thủ công một thùng nước trái cây. Rót ra hai cốc sau đó đặt phần còn lại vào trong không gian. Mấy ngày nay cô phát hiện không gian dùng còn tốt hơn so với tủ đông, bỏ vào tình trạng như thế nào sẽ lấy ra như thế đó, hoàn toàn không sợ hỏng. Một ly chia cho Phó ba ba, còn lại một cốc, một mình bê lên lầu, ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước cửa sổ lầu hai nhấp một ngụm, nhìn tình hình bên ngoài.

Đêm tối dần. Vốn là không có mấy người đi đường nay càng thêm ít đi. Ngay cả khi vẫn còn những người lang thang bên ngoài thì ngay bây giờ họ đang vội vã về nhà. Thành phố về đêm rùng rợn và đáng sợ hơn ban ngày, không ai muốn ở bên ngoài.

Lại bình an vượt qua một ngày. Trò chơi đã tiến đến ngày thứ mười lăm. Bởi vì đồ ăn dị thường nhanh chóng hư thối, đồ ăn càng ngày càng hiếm hoi, thời điểm mọi người đã đến hết đạn cạn lương, lúc này bất luận là NPC hay là người chơi sức chiến đấu đều tăng mạnh ở dưới áp lực sinh tồn. Hôm nay, người muốn cướp biệt thự lại tăng nhiều hơn hai nhóm so với hôm qua.

Điều khó hiểu là đồn cảnh sát và chính phủ, ngoại trừ ba ngày trước cô đã nhìn thấy bọn họ một lần thì đã biến mất không tung tích.

Phù An An suy nghĩ một chút, ở phía trên vẽ lên hai cái vòng nặng nề.

Trò chơi ngày thứ mười sáu.

Phù An An nhìn thấy trong căn hộ đối diện có người hái trái cây biến dị làm thức ăn. Người này cũng quấn chặt lấy mình, hái đủ loại trái cây, lá cây miễn sao trông bình thường rồi mang về.

Trò chơi ngày thứ mười bảy. Có rất nhiều người bao kín cả người đi ra ngoài. Phù An An nhìn thấy bọn họ đều có chung một mục tiêu là ngắt một loại trái cây nhỏ có màu xanh và hái một loại lá cây lớn chừng hay bàn tay người lớn.

Thấy vậy, Phù An An cũng nhờ Phó baba đem một chút về biệt thự. Trái nhỏ màu xanh có mùi rất chua, ngoài chua ra thì không có mùi lạ nào khác. Lá cây thì rất nặng, rất cứng. Cắt ra bên trong giống như một cái vật có thể chứa nước, chất lỏng màu xanh nhạt hoàn lẫn cùng với kinh mạch nhầy nhầy của thân lá. Một cái lá như vậy có thể vắt ra được hai nắp nước cỡ nắp chai nước khoáng.

Phù An An cắt hai miếng nhỏ và muốn cho vào miệng nếm thử, nhưng cô lại hơi do dự. Sau một lúc vật lộn, cô quyết định từ bỏ. Cô cũng không thiếu đồ ăn, có thể ít đi mạo hiểm thì ít đi liều mạng một chút, trong cái vòng sinh tồn loại này chỉ cần “ cẩu” là được rồi.

Tuy nhiên, càng ngày càng có nhiều người tìm kiếm thực vật bên ngoài, hai loại thực vật này đang bị giảm đi nhanh chóng do sự tiêu thụ của người dân, họ bắt đầu tìm kiếm những thực vật biến dị khác có thể ăn được.

0.11456 sec| 2389.656 kb