Editor: Trâm rừng

Mọi người xung quanh la hét giải tán, cảnh sát đã cố gắng hết sức để vượt qua đám đông và lao đến đây.

Người gây án trên mặt tràn đầy sợ hãi và mờ mịt, tay run rẩy, huyết dịch theo lưỡi dao chảy xuống. Máu đặc quánh lặng lẽ nhỏ xuống đất, chậm rãi thấm vào rong rêu. Rêu xanh bắt đầu biến nhạy bén biến nhỏ, giống như côn trùng đang chậm rãi vặn vẹo.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào một số ít người đang đánh nhau nên họ không phát hiện ra bất kỳ thay đổi nào dưới chân mình. Cho đến khi mảng rêu xanh lớn bắt đầu nhúc nhích.

Đầu tiên là người đàn ông cầm dao té ngã, ngay lúc da thịt tiếp xúc đến rêu xanh kia, sợi rễ màu đen lập tức quấn đi lên. Chi trong hai giây, người đàn ông đã bị rêu xanh cuốn vào bao trùm lại, tại chỗ chỉ còn lại hình dạng hình người rêu xanh nhô lên. Rêu xanh nhúc nhích trở nên càng thêm kịch liệt. Mọi người xung quanh bắt đầu vội vã bỏ chạy.

“Lên xe.” Âm thanh vang lên bên tai, Phù An An cấp tốc chui trở về trong xe.

Phó Ý Chi nâng cửa sổ xe lên để cách ly những người bình thường đi theo, rồi nhanh chóng khởi động xe.

“Cứu mạng, cứu mạng!” Rêu xanh ngày càng ngoằn ngoèo, xe cộ bắt đầu phập phồng lên xuống, đâu đâu cũng có người kêu cứu, lỡ chạm vào rêu là bị rêu kéo lê xuống đất.

Phù An An nhìn một màn này trừng lớn mắt. Cô vừa mới xem mọi người đánh nhau mà, nhân tố nào khiến đám rêu này trở nên như thế này? Phù An An cố gắng nghĩ lại nhưng mặt đất động đậy càng lúc càng nhanh hơn.

"Phù An An, thắt dây an toàn." Nghe điều này, cô biết rằng Phó baba lại bắt đầu muốn đua xe. Phù An An vội vàng ngồi xuống, ngoài thắt dây an toàn, hai tay còn nắm chặt tay cầm phía trên đầu.

Phó baba có kỹ năng lái xe siêu hạng, thật là phí nếu không tham gia vào trường đua F1: Phù An An nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nội tạng trộn lẫn vào nhau, cuối cùng dừng lại.

“Đi ra.” Âm thanh trầm ổn bình tĩnh vang lên, Phù An An ngồi phịch ở tại chổ, hít thở sâu đến mấy lần.

“Đừng nôn trên xe của tôi.” Phó Ý Chi liếc xéo cô một cái, không có tình cảm nói.

“Tôi không có nôn.” Phù An An khoát khoát tay, nhìn con đường phía trước, nơi đó có hai cái hình người giống nhau bên trong đống rêu.

"Phó ca, chúng ta đi xuống nhìn một chút." Phù An An nói xong liền dẫn đầu đi xuống. Đeo găng tay dày, dùng dao nhà bếp cắt bỏ đám rêu kinh tởm này, những phần rễ bị đứt lìa đã bắt đầu chảy máu đen, bóc lớp rêu này xuống để lộ ra xác chết bên trong. Nhìn bộ dạng giống như đã bị chôn dưới đất rất lâu rồi, bộ phận cơ thịt của thi thể đã hư thối rồi khô quắt. Rêu xanh lớn lên tại trên thân thể thối rữa, đem thi thể coi như là một chiếc giường ấm.

Thi thể vẫn mặc đồng phục cảnh sát. Phù An An kiểm tra cẩn thận sau đó nhặt một tấm thẻ treo trên xác chết. Đột nhiên rêu xanh dưới chân bắt đầu lắc lư mãnh liệt, Phù An An không có đứng vững chúi về phía trước bị Phó ba ba từ phía sau kéo lại.

“Cẩn thận một chút.”

“Cảm tạ Phó Ca.” Phù An An chỉ chỉ cho anh thấy khăn mặt trên mặt của cô, “tôi có trang bị nha.”

Phó Ý Chi nhìn cô che chắn đến chút xíu nữa con mắt cũng không thể nhìn thấy, khóe miệng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy mà co quắp một cái "Cô chuẩn bị thật tốt."

Phù An An cười hắc hắc, “cẩn thận thuyền đi được vạn năm.”

Phó Ý Chi đưa tay giữ chặt khăn mặt của Phù An An -- cái trang phục này cười lên nhìn rất là cay mắt.

Hai người đã chứng kiến được nguy hiểm ở bên ngoài nên một lần nữa trở lại biệt thự. Thời gian kế tiếp bọn họ đều luôn ở trong biệt thự không ra ngoài. Có ăn có uống, rất dễ dàng vượt qua thời điểm này.

Trong trò chơi có khá nhiều người chơi kỳ cựu có kinh nghiệm như vậy, họ đã dự trữ một lượng vật tư đáng kể trong giai đoạn đầu của trò chơi và đang trốn ở một nơi nhất định mà không cần lo lắng về đồ ăn thức uống.

0.48142 sec| 2394.914 kb