“Ngươi chuẩn bị đánh với ta như thế nào? Không sợ mình chết vô cùng khó coi?” Lưu Sùng dùng nội lực lạnh lùng nói.
Tần Phong nói: “Ngươi không hiểu rõ thực lực của ta, ngươi chắc chắn muốn liều với ta sao, ta sợ đến lúc đó Lưu đại nhân không xuống đài được!”
Tần Phong nói lời này thật sự không khách sáo, nhưng cũng là lời khuyên bảo có ý tốt.
Hơn nữa, hắn đứng ở vị trí năm trăm mét đã quyết định không muốn cứng đối cứng với Lưu Sùng.
Nếu không, chỉ cần Vạn quỷ mê tung cộng thêm Thanh Vương đao khẽ chạm vào Lưu Sùng một chút, Lưu Sùng có khả năng phơi thây ở chỗ này.
“Nói khoác không biết ngượng!” Lúc này Lưu Sùng cũng tức đến đầu bốc khói, nội lực rót vào trong giọng nói như là tiếng sấm không ngừng ầm ầm rung động.
Cùng lúc đó, năng lực giả Sùng Lạc thành thấy tình huống như vậy cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ ân nhân cứu mạng lại muốn quyết đấu với Lưu Sùng thành chủ.
“Tần tổng muốn đánh với Lưu đại nhân, hắn có thể đánh được Lưu đại nhân sao? Hắn mới cấp B!”
“Tuy huy chương của Tần tổng chí có cấp B, nhưng nhìn dáng vẻ lúc nội lực của hắn lộ ra ngoài chắc chắn không chỉ đơn giản là cấp B, sẽ lợi hai hơn chút!”
“Dù là thế cũng không được!”
“Ta từng nghe nói việc của Tần tổng, dường như hắn giết rất nhiều năng lực giả cấp A, chỉ là tin tức không truyền ra mà thôi.”
“Vậy chẳng may làm Lưu đại nhân bị thương thì sao bây giờ? Sau lưng Lưu đại nhân còn có cường giả cấp S!”
Những người này bàn tán ầm ĩ, trong trận Tần Phong lại sóng yên biển lặng, mở miệng nói: “Lưu đại nhân, hai chúng ta đều là thành viên của liên minh nhân loại, dù nói thế nào đánh nhau luôn tổn thương hòa khí, không bằng làm một ước định thì thế nào?”
Lưu Sùng lạnh lùng nói: “Nói đến điểm là dừng có phải hơi muộn rồi không? Nhưng ta có thể thỏa mãn ngươi, dù sao ngươi cũng do Thượng Hàm phái tới, ta sẽ nể mặt nàng!”
Rất hiển nhiên, Lưu Sùng cảm thấy Tần Phong đang tìm lối thoát cho mình.
Nhưng Lưu Sùng cũng cho rằng Tần Phong nói rất đúng, thật sự đánh đến ngươi chết ta sống cũng không được, dù Lưu Sùng muốn dạy dỗ Tần Phong cũng không muốn Tần Phong chết.
‘Loại người này nhảy ra khiêu khích ta, chỉ cần ta đánh bại đối phương tất nhiên sẽ thành lập được uy tín một lần nữa, thậm chí uy tín càng lớn hơn, những thuộc hạ kia cũng phải cảnh cáo một lần!’
Sau trận đánh này, tất nhiên cũng bao gồm tài nguyên cung cấp bị giảm bớt!
Đặc biệt là Ninh Hâm này.
Tần Phong thấy Lưu Sùng đồng ý cũng gật đầu nói: “Đã vậy, cứ lấy hai ngọn núi này làm giới hạn, ai đi xuống thì người đó thua!”
Lưu Sùng lập tức đồng ý, “Được, ngươi thua thì cút về Phong Lê thành gì đó của ngươi cho ta, còn phần thưởng lần nghĩ cách cứu viện này, nếu ngươi đã nói là quyết định cá nhân, ta cũng không báo cáo với Thượng Hàm!”
Tần Phong căn bản không quan tâm những phần thưởng có lệ đó, nói thẳng: “Nếu ngươi thua, sau này ngươi không có quyền hỏi đến Sùng Lạc thành rơi vào không gian xếp chồng.”
“Được!”
“Hình ảnh đều được quay lại, chúng ta đánh một trận đàng hoàng!”
Lúc này, xung quanh đã có hơn mười máy không người lái chia ra đuổi theo, quay chụp tình cảnh của hai người từ bốn phương tám hướng, năng lực giả có thể vận dụng nội lực và dị năng xem xét tình huống cách ngàn dặm, người bình thường lại không thể.
Nhưng hiện tại bọn họ chiến đấu sẽ trực tiếp truyền đến máy truyền tin của tất cả mọi người, thậm chí bọn họ cũng kết nối với chiến võng phát ra video trực tiếp, đã có vô số người quan sát!
Bởi vì đây là một trận quyết đấu với Cổ võ giả cấp A.
Cấp A, đây là vị trí khiến người ta kính ngưỡng trong toàn bộ thế giới này, mỗi một cấp A đều là sự tồn tại đại thần biên cương.
Cấp S không ra, cấp A là vua.
Dưới chân những cấp A này có vô số năng lực giả đang ngước nhìn.
Đặc biệt là cổ võ, nhìn cường giả quyết đấu sẽ có hiệu quả lĩnh ngộ với võ kỹ.
“Tần Phong, ta tôn trọng dũng khí của ngươi, ta cũng không nương tay!”
Lưu Sùng nhìn máy không người lái xung quanh, cũng hiểu trận đấu này sẽ khiến uy danh của hắn ta truyền xa.
Hắn ta giơ tay lên, một thanh trường kiếm được rút ra từ trong giới chỉ phù văn không gian của hắn ta, nằm ở trong tay hắn ta.
Sau đó, cổ tay của hắn ta lật một cái, thanh kiếm này chỉ về phía Tần Phong.
“Vạn kiếm thuật!”
Vạn kiếm thuật là một võ kỹ có thể đến cấp S trong hệ thống cổ võ liên minh Hoa Hạ.
Thậm chí Cổ võ giả cấp thấp cũng có thể học tập Vạn kiếm thuật, dù sao đây là một bộ kiếm pháp có thể lên cấp vô hạn, có thể thả ra một kiếm cũng là lệ thuộc vào một chiêu thức Vạn kiếm thuật, thả ra 100 kiếm, 1000 kiếm cũng là như vậy.
Muốn võ kỹ Vạn kiếm thuật đến cấp S cũng cần ròng rã một vạn kiếm.
Võ kỹ này là loại võ kỹ đã sớm được công bố công khai trong liên minh Hoa Hạ, nghe nói trong cấp S có sáu người biết, thành chủ Long Đô, người cầm đầu toàn bộ liên minh Hoa Hạ Long Đình cũng biết Vạn kiếm thuật.
Nhưng cùng lúc Hạ Thiên Hình hiểu về trọng kiếm cũng biết thứ này!
Là một năng lực giả đi theo cấp S, tất nhiên Lưu Sùng sẽ biết Vạn kiếm thuật, hơn nữa khá chính thống, Vạn kiếm thuật chưa đến cấp S, uy lực cũng ít nhất là cấp A trở lên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo