Bầu không khí hơi giương cung bạt kiếm.

“Giang Hào Lâm, ngươi muốn phản bội Lưu đại nhân? Ngươi chán sống rồi sao?” Lý Viễn Sơn trầm giọng nói.

“Không có gì là phản bội hay không, ta chỉ từ chức mà thôi, có cái gì không đúng sao?” Giang Hào Lâm thản nhiên nói.

Trong sáu người này, hắn ta đi ra đầu tiên, cũng thấy được nhiều nhất.

Lưu Sùng từ bỏ Sùng Lạc thành.

Vực trưởng từ bỏ Sùng Lạc thành.

Chỉ có Tần Phong không hề từ bỏ.

Hắn ta đã quyết định lần này phải theo Tần Phong rời đi.

Dù sao Giang Hào Lâm cũng không phải thành viên nhận chức ở liên minh Hoa Hạ, chỉ là một tướng quân đội tuần tra mà thôi, chứ không phải loại phó thành chủ như Quản Thiện, hay là bộ trưởng tài vụ như Lý Viễn Sơn.

“Đại nhân đến đó cũng không có cách nào, ngươi có cần vậy không? Huống chi ngươi là người thứ nhất trốn ra, ngươi có gì để so đo?” Lý Viễn Sơn rống giận.

Lý Viễn Sơn có thù với Tần Phong, tất nhiên nhìn Tần Phong không vừa mắt cũng không hy vọng Tần Phong trưởng thành, thủ hạ bên cạnh càng ngày càng nhiều, thậm chí trong lòng còn nghĩ Tần Phong kia cứ chết trong không gian xếp chồng lại càng tốt hơn.

Giang Hào Lâm cười lạnh, nói: “Đúng vậy, ta không thể cãi lại quyết định của Lưu Sùng đại nhân, nhưng không hề nghĩ đến cứu giúp một chút nào, hiển nhiên không hề để ý đến cư dân một thành, cũng không để ý đến đám năng lực giả chúng ta! Thứ mà các ngươi nên biết ơn nhất không phải là các ngươi tốt số, mà là Tần tướng quân không hề từ bỏ, nếu không các ngươi đều chết ở bên trong!”

“Giang lão đệ, ngươi suy nghĩ một chút đi!”

“Đúng vậy, đừng xúc động!”

Long Đào vào Chu Sách nhao nhao khuyên nhủ, tuy lần này mạo hiểm nhưng Lưu Sùng đại nhân đến đây thì có thể làm gì, còn không phải cũng bó tay bó chân giống bọn họ sao.

Đối với Tần Phong tất nhiên cũng rất biết ơn, nhưng tính toán ra Tần Phong cũng chỉ là một Cổ võ giả khổ luyện cấp B mà thôi.

Dù sao Giang Hào Lâm cũng là cấp B lại muốn đi đầu quân cho đối phương, bọn họ thật sự cảm thấy Giang Hào Lâm điên rồi.

Vì sao bọn họ đi theo Lưu Sùng, còn không phải vì Lưu Sùng đánh được vật tư, tùy tiện lộ ra chút cũng có thể cung ứng cho bọn họ tu luyện sao? Tần Phong có thể sao?

Giang Hào Lâm nhìn vẻ mặt khinh thường của hai người cũng biết rốt cuộc đối phương đang suy nghĩ gì, khóe miệng của hắn ta xuất hiện nụ cười lạnh, e rằng những người này căn bản không biết sự lợi hại của Tần Phong.

Một đám người không coi ai ra gì, tự cao tự đại, sao có thể hiểu được chứ?

Nhưng ngay lúc này lại có một người nói.

“Ta cũng dự định đi theo Giang lão đệ!”

Ninh Hâm!

Ninh Hâm thật sự bị Tần Phong làm cho chấn động.

Trước đó, Ninh Hâm từng nghe một số tin tức về Tần Phong, song tu Dị năng giả, Cổ võ giả, thân kiêm dị năng song hệ hỏa, hắc ám, thiên kiêu hàng đầu, nhưng thanh danh chỉ là thứ yếu.

Quan trọng nhất là vào lúc những người khác bất lực, Tần Phong còn là một Cổ võ giả khổ luyện, tiến vào cầm cố chi địa đầy nguy hiểm cứu bọn họ.

Vào lúc chiến đấu cuối cùng, thương pháp nổi trội của Tần Phong càng khiến Ninh Hâm nhìn mà than thở.

Người này vượt xa thiên tài, là yêu nghiệt đương thời.

Có lẽ hiện tại Tần Phong mới cấp B, nhưng trở thành cấp A chỉ là chuyện sớm hay muộn, huống chi còn có thể càng tiến một bước, đến cấp độ bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, lại không nhìn thấy tung tích.

Cấp S!

Ninh Hâm quyết định bỏ ra tiền đặt cược cho trận này!

Không thể không nói, quyết định của Ninh Hâm khiến người có mặt ngây ngẩn cả người.

“Ninh lão đại, ngươi đây là…” Chu Sách cẩn thận nhìn Ninh Hâm, hoàn toàn không ngờ Ninh Hâm sẽ đưa ra quyết định như vậy.

Ninh Hâm cũng không nói gì thêm, nhưng thái độ của hắn ta rất kiên quyết, kết quả hai Dị năng giả còn lại đều đang tự hỏi.

Trong không gian xếp chồng.

Trên quảng trường trung tâm, trong một mảnh hồ nước màu đỏ ngòm chỉ có một người đang đứng.

Đao trong tay không dính chút máu tươi nào, nhưng cả người hắn như vừa bơi trong hồ nước màu đỏ ngòm này, trên người, trên mặt đều là máu.

Giọt máu nhỏ xuống theo sợi tóc, nhỏ vào quần áo trộn lẫn vào một mảnh vết máu lại biến mất.

“Phù!”

Tần Phong thở ra một hơi, cảm thấy lúc hít vào vẫn là một mùi máu tanh gay mũi.

Nhưng hắn không để ý, trước khi sống lại đã chiến đấu vô số trận chiến như vậy, máu tươi đã sớm ăn sâu vào xương côt của hắn, là mùi hương mà hắn quen thuộc.

Trong Sùng Lạc thành, dị thú vòng ngoài đã biến mất không thấy gì nữa, khắp nơi đều là máu tươi và tàn thi.

Trận chiến này tạm thời kết thúc, không có thông đạo không gian xuất hiện cũng không hấp dẫn dị thú khác đến.

Nhưng thành thị này chắc chắn sẽ trở nên khác biệt!

Trong tương lai, dị thú còn ở lại sẽ có khả năng sinh sôi Trùng tộc.

Đây đều là nguy cơ to lớn.

Tần Phong quay đầu nhìn về phía tòa thành thị này, không còn người cầu cứu xuất hiện nữa.

Vì sợ tử vong, cũng đã từ bỏ cơ hội!

“Ta cũng về nghỉ ngơi trước đã! Tốt nhất chọn lựa một vài người đến!” Tần Phong thầm nghĩ, hắn cũng có rất nhiều dã tâm với vị diện xếp chồng này.

Nghĩ vậy, Tần Phong cũng nâng bước chân nặng nề đi lên thang trời, từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, Tần Phong tiêu hao thể lực to lớn, vì không có dị năng thôn phệ nên Tần Phong không có cách nào khôi phục bản thân.

0.21043 sec| 2406.398 kb