Sở Phàm muốn điều khiển Thôn phệ thú nhưng phản ứng của Thôn phệ thú rất chậm chạp, ngay lúc này Sở Phàm cảm giác thân thể của mình bay lên không.
Cổ của hắn ta bị kéo lên.
Sau đó, Tần Phong đá một cái vào trên người Thôn phệ thú.
Một đá này dùng hết sức lực, Thôn phệ thú như là quả bóng da bị Tần Phong một chân đạp bay ra ngoài.
Thôn phệ thú mập mạp lăn đi rất xa, đụng vào một khoảng sân rộng bên ngoài cao ốc.
“Oanh!”
Cao ốc phát ra tiếng chấn động to lớn, bụi mù bay tán loạn, thậm chí trực tiếp bị đụng ngã.
Lực lượng này vô cùng dọa người.
Cũng may lần này là đá chứ không phải trực tiếp đạp, nếu không bên trong Thôn phệ thú này sẽ trực tiếp vỡ nát.
“Chỉ thực lực như vậy, quá yếu!” Tần Phong thản nhiên nói, “Hiện tại ta có tư cách chưa?”
Hắn buông Sở Phàm xuống, Sở Phàm lảo đảo đứng trong vũng máu tàn thi, sắc mặt đen kịt.
“Ngươi!!!” Sở Phàm vô cùng tức giận, hắn ta điều động ý thức lực đặc thù triệu hoán Thôn phệ thú, phát hiện đối phương còn chưa chết, lúc này mới yên tâm hơn.
Chỉ là, đối với Tần Phong, hắn ta hơi nghiến răng nghiến lợi!
“Ta vừa nói ta còn cần thời gian một năm mới được!”
Tần Phong nói: “Vậy trong thời gian một năm này, tốt nhất ngươi hãy làm theo lời ta nói, nếu không sao ta phải hợp tác với ngươi chứ?”
Hiển nhiên Sở Phàm không cam tâm như thế, “Vì sao trước đó ngươi thả ta đi, với thực lực của ngươi chắc sẽ không để ta trốn đi đơn giản như vậy!”
“Có lẽ chỉ là muốn thấy Z có thêm một kẻ địch!”
Đúng vậy, trước đó Sở Phàm nhanh chóng trốn thoát, Tần Phong cũng muốn xem thử át chủ bài của Sở Phàm là gì, hơn nữa sau khi biết thân phận của Sở Phàm và sự thù hận với Z, Tần Phong rất muốn xem thử Sở Phàm có thể làm đến mức nào.
Sau khi sống lại, oán hận của Tần Phong với Z giảm đi rất nhiều, hắn chỉ cảm thấy tức giận vì không biết được chân tướng, hiện tại biết được chân tướng, nói Z hãm hại những người khác, không bằng nói hắn ta nuông chiều quá sinh hư, nhưng Tần Phong vẫn muốn xem có ai sẽ thay thế hắn trả thù Z hay không.
Sở Phàm là một đối tượng rất tốt.
Có đôi khi xem kịch còn thú vị hơn diễn kịch.
Sở Phàm nhìn chằm chằm Tần Phong như một con sói con, nhưng hắn ta biết trước đó nói kẻ địch của kẻ địch là bạn gì đó căn bản không thành lập.
Tần Phong là một người không chịu sự khống chế, nếu hợp tác với Tần Phong chắc chắn phải làm việc giúp Tần Phong.
“Thật sự phiền muốn chết!” Sở Phàm không muốn dẫn theo một đám người bình thường, nhưng hiện tại không thể không chấp nhận nhiệm vụ mà Tần Phong áp đặt cho hắn ta.
Ngược lại, lúc này Tần Phong lại trở thành chưởng quỹ vung tay, có thể làm việc của mình.
“Xem ra ngươi đã đồng ý, vậy thì hợp tác vui vẻ đi!”
Tần Phong khẽ mỉm cười, sau đó lại nói: “Vốn dĩ ta đến đây cũng là muốn thiêu hủy xác dị thú, Thôn phệ thú của ngươi đã cần đồ ăn thì ăn hết đống xác dị thú này đi, nhớ kỹ, đừng để lại chút nào!”
“Biết rồi!” Sở Phàm cắn răng nói, rõ ràng mình cũng có việc cần làm nhưng nghe Tần Phong nói như vậy, trong lòng Sở Phàm cảm thấy rất khó chịu.
Tần Phong nhìn dáng vẻ ông cụ non của Sở Phàm, tâm trạng lại thấy rất vui vẻ.
“Vậy ta đi trước! Một tháng sau chúng ta gặp lại!”
Tần Phong vung tay lên, đi thẳng đến quảng trường trung tâm.
Lúc này, Sùng Lạc thành trở thành một tòa thành thị bỏ đi, lại vì nghênh đón một lần Thú triều không tính là lớn khiến khắp nơi hỗn loạn không chịu nổi.
Tần Phong tìm được một chiếc xe tải cũ kỹ, phá tan những chiếc xe bay đã bị hỏng, trước đó cũng giá trị hơn ngàn vạn ức đi thẳng về phía thành na,
Tiếng xe ầm ầm khiến dị thú và nhân loại đều giật mình, nhưng sau khi trải qua một lần chạy trốn quy mô lớn, người ở lại Sùng Lạc thành đều bị Thú triều dọa sợ, không dám đi ra ngoài nữa, lại không dám đi cùng với Tần Phong, thậm chí cảm thấy lúc này đi ra với Tần Phong là hành động tìm chết.
Tần Phong mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, tiếp tục việc của mình.
Dị thú chạy tới đều bị giết chết, đụng bay, vứt bỏ.
Thời gian dần trôi qua, cái xe tải này chạy đến phạm vi của không gian xếp chồng, chân chính tiến vào trong vị diện cầm cố chi địa.
…
Ở bên ngoài, người được tập đoàn Phong Lê cứu ra, lựa chọn cùng người của tập đoàn Phong Lê rời đi đã lái phi thuyền quay về Phong Lê thành.
Những người còn lại chờ đợi xe của tập đoàn Chúng Thành, Lý Viễn Sơn ở lại nhìn chưa đến một vạn người đi theo đằng sau, thậm chí năng lực giả đã ít lại càng thêm ít, đột nhiên có một loại suy nghĩ nghi ngờ lựa chọn của mình.
Chỉ là, nghi ngờ cũng không có cách nào, hắn ta căn bản không có cách nào quy hàng Tần Phong.
So sánh với những người rời đi sớm, không ngờ lợi dụng kỹ thuật không gian xếp chồng đưa đón người của tập đoàn Phong Lê, lúc này có vẻ rất náo nhiệt.
“A, ta hối hận, sao lúc ấy ta không chọn Phong Lê!”
“Lưu Sùng đại nhân đã đi rồi, vậy còn thành lập lại Sùng Lạc thành hay không!”
“Sớm biết vậy đã chọn Phong Lê, lúc nào xe Chúng Thành mới đến? Không biết ở dã ngoại có dị thú hay không!”
Những người này liên tục phàn nàn, đối với Sùng Lạc thành cũng không còn chút trung thành và độ tin tưởng nào đáng nói!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo