Trong không gian xếp chồng, một chiếc thang trời cực lớn hạ xuống, tất cả mọi người đều phấn khởi hoan hô.
Tần Phong nhìn mấy chữ tập đoàn Phong Lê này cũng hơi nở nụ cười.
Khoa trương sao?
Tần Phong tuyệt đối không cảm thấy khoa trương.
Phong Lê của hắn đáng được tất cả mọi người biết đến, người ở trong Phong Lê chắc chắn phải nhận được vinh quang.
Đương nhiên, Tần Phong cũng không ngờ người Phong Lê ở bên ngoài sẽ suy nghĩ chu đáo như thế, dù là thang trời hay cờ đều đáng khen ngợi.
Lúc này Quản Thiện và Lý Viễn Sơn cũng đứng bên cạnh Tần Phong, sau khi thấy thang trời xuất hiện còn trợn mắt há hốc mồm, thấy hai chữ Phong Lê xuất hiện càng khiến trong lòng bọn họ thấy xúc động.
Là loại đoàn đội gì có thể vào lúc tổng giám đốc của tập đoàn bọn họ làm chuyện tốn công mà không có kết quả, còn muốn tuyên dương tập đoàn của bọn họ?
Rõ ràng những người này đều biết, vực trưởng đã hạ lệnh từ bỏ thành thị này?
Tập đoàn này cũng giống Tần Phong, cả người đầu tràn ngập chính khí.
“Dựa theo sắp xếp trước đó, đoàn đội thứ nhất lên trước!”
Tần Phong lớn tiếng hô hào, người của đoàn đội thứ nhất lập tức di chuyển bước chân.
Những người này đều là Dị năng giả do Tần Phong tập hợp lại, còn có người nhà của một vài năng lực giả ở khu biệt thự.
Điều này cũng không có gì đáng trách, trong những người này kém nhất cũng là hài tử, năng lực giả chiếm cứ tám phần mười, những người này ở lại chưa chắc có thể giúp đỡ, nhưng không đi rất có thể khiến liên minh nhân loại tổn thất rất nhiều năng lực giả.
Về phần quân đoàn tuần tra ban đầu, quân đoàn đóng giữ đều ở phía ngoài cùng, tổ chức phòng ngự hữu hiệu.
“Bịch bịch bịch!”
Giày giẫm lên cốt thép phát ra tiếng thùng thùng, theo việc càng bò càng cao, trái tim mọi người đều bắt đầu nhảy lên.
Thời gian một ngày chế ra món đồ này thật sự đơn sơ, khiến người ta có cảm giác sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Một số hài tử gào khóc, phụ mẫu kéo bọn họ trèo lên trên, người phía sau chen chúc tới, đám người như một con hắc long xoay quanh không ngừng xoáy lên trên trời cao.
Dù những người này đều là người bình thường, sau khi thức tỉnh thể chất cũng tăng lên rất nhiều, cầu thang này rất dài nhưng có thể một phát leo lên.
Ngay lúc này ở rìa lối đi đen thui xuất hiện từng cái hộp, thậm chí còn có bom khói màu đỏ lập tức bộc phát.
Đám người vốn sống sót sau tai nạn, nghĩ sắp được rời đi lại bị tình huống đột ngột dọa cho sợ hãi, sắc mặt cũng năng lực giả bắt đầu thay đổi.
Vì bom khói màu đỏ là có ý cảnh cáo.
Mọi người không có ý thức lực, không có cảm giác, cộng thêm mọi người ồn ào, lần này Tần Phong cũng không tổ chức, không có người biết ở nơi xa xảy ra chuyện gì, nhưng bom khói màu đỏ xuất hiện đại diện cho nguy hiểm.
“Phanh phanh phanh!”
Dù nhảy trên thùng mở ra, ký hiệu bên ngoài khiến năng lực giả biết đây là cái gì.
Trong tay Tần Phong cầm một cái còi khuếch đại giọng nói lập tức quát to.
“Không có vũ khí thì đi lấy súng ống, chuẩn bị chiến đấu!”
Tần Phong lấy ra ống nhòm thu thập ở quần áo tác chiến cấp thấp trước đó nhìn về phương xa.
Hắn, Ninh Hâm, Quản Thiện còn có Lý Viễn Sơn đều không đi, thậm chí đứng ở trên tòa nhà ở hai phương hướng khác nhau, lúc này bốn người đều nghĩ đến điều gì đó, đang cầm ống nhòm nhìn.
Trong rừng cây như xi măng cốt thép, bọn họ thấy được dị thú đang không ngừng tràn vào!
“Không tốt!”
Tần Phong không biết những dị thú này có sau khi mở ra thông đạo không gian bị những năng lượng chạy ngược kia dẫn tới hay không, hay đêm qua đã xuất hiện.
Lúc này, vừa hay có một cái rương rơi vào trên tòa cao ốc của Tần Phong.
Tần Phong một chân đá văng cái nắp bên trên, thấy đồ vật bên trong lại là một cái pháo tay.
Loại pháo tay này là tập đoàn Phong Lê nghiên cứu ra, tài liệu cũng được coi là cấp G thường quy, nhưng uy lực chân chính không khác gì thực lực cấp E, là một loại vũ khí mà tập đoàn Phong Lê không buôn bán ra bên ngoài.
Nếu đưa loại vũ khí này ra ngoài rất có thể ảnh hưởng đến thị trường, chèn ép lợi ích của những người khác, trừ khi Tần Phong đến cấp S, nếu không loại hành động ngang ngược này thật sự là chuốc thù vô số.
Nhưng Tần Phong lại biết.
“Răng rắc, răng rắc!”
Tần Phong nhanh chóng lắp lên, không đến nửa phút đã hoàn thành.
Ninh Hâm đứng bên cạnh Tần Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác trôi chảy của Tần Phong.
“Ngươi cũng cầm một khẩu súng ống, phòng thân vào thời khắc mấu chốt!”
Tần Phong ném cho Ninh Hâm một khẩu súng trường, bản thân cũng nhanh chóng lắp đặt một khẩu súng tầm xa có uy lực to lớn.
Gần như không đến hai ba phút, Tần Phong đã nhấc súng lên nhắm vào nơi xa.
“Lạch cạch!”
Mặc dù ống giảm thanh đã giảm tiếng nhưng tiếng vang lanh lảnh vẫn khiến người ta nghe được, ở trong ống nhòm của Ninh Hâm, mi tâm của một con dị thú lập tức bị bắn xuyên ra, sau đó có một đám sương máu xuất hiện ở sau não.
Ninh Hâm mở to hai mắt nhìn.
“Chuẩn như vậy!” Phải biết rằng, hiện tại Thương giới giả cũng không có ý thức lực, toàn bộ nhờ kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước, còn có sự quen thuộc với súng ống đi thẳng một đường.
Khoảng cách này ít nhất là hai ngàn mét!
Nếu không phải hiện tại Ninh Hâm có ống nhòm, hắn ta cũng không thấy dị thú hoạt động ở vị trí xa như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo