Không có nhân loại, chỉ còn lại biển dị thú, Tần Phong không hề bó tay bó chân muốn giết cứ giết!

Tần Phong như xoáy như gió xoắn nát tất cả xung quanh.

Trên bầu trời, người cuối cùng đã bò lên thang trời.

Sau đó, thông đạo màu đen kia nhanh chóng thu nhỏ, đóng lại, đến cuối cùng chỉ chừa lại vị trí cho một người đi qua, đây là để lại cho Tần Phong.

Nhưng Tần Phong không đi ngay mà tiếp tục giết chóc.

Xác dị thú một tầng lại một tầng xếp lại, biến thành núi thây biển máu.

Trước đó dòng máu chảy xuôi hội tụ thành dòng suối nhỏ, hiện tại cũng là một mảnh hồ nước.

Quảng trường trung tâm hoàn toàn biến thành luyện ngục, dòng máu thẩm thấu vào trong tấm đá, hoàn toàn nhuộm nơi này thành màu đỏ sậm.

Tần Phong cũng không biết mình giết bao nhiêu dị thú, là 1 vạn hay 10 vạn, hay càng nhiều hơn!

Nhưng đến bao nhiêu dị thú, Tần Phong giết bấy nhiêu!

Lần cứu viện này chỉ cứu được từng đó người, những người còn lại thì Tần Phong cũng bất lực.

Lực lượng một người ở cầm cố chi địa này quá nhỏ bé, không có rất nhiều người hỗ trợ, người bình thường còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân hoặc là chờ chết.

Tần Phong không phải thần, điều hắn có thể làm là thay đổi một nơi nhỏ bé.

Vốn dĩ Sùng Lạc thành đã bị chiếm đóng hoàn toàn, hiện tại đã cứu hơn mười vạn người, không phải sao?

Tần Phong vẫn đang đồ sát, lúc này ở bên ngoài lại xuất hiện một tình cảnh khác.

Vì trong máy bộ đàm chứa năng lượng, cho nên lúc ở trong không gian xếp chồng, máy bộ đàm cũng không có tác dụng, nhưng sau khi rời khỏi nơi đó tất cả đều khôi phục!

Năng lực giả lần lượt khôi phục thực lực của mình, người bình thường cũng có thể liên hệ với những người khác, kể lại sự hoảng loạn của mình, sự vui sướng sống sót sau tai nạn.

Bọn họ cảm thấy mình đã quay về vị trí vốn có, thấy yên tâm hơn.

Chỉ là, sự yên tâm này lại thêm chút lo lắng.

“Bộ đàm của nữ nhi nhà ta không liên hệ được, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nữ nhi của ta còn chưa đến?”

“Ta không nên để hắn đi ra ngoài, ta chỉ thèm ăn chút thịt nướng, nếu hắn không ra khỏi cửa, có lẽ chúng ta còn có thể đi ra ngoài!”

“Đại nhân, lúc nào mới khởi động kế hoạch cứu viện lần nữa?”

“Oa… Ta muốn mụ mụ, ta muốn mụ mụ!”

Tiếng động tạp nham trộn lẫn với nhau, dù chạy thoát nhưng cuộc sống của mình đã bị hủy diệt.

Sùng Lạc thành của bọn họ luôn là thành thị có hệ số an toàn khá cao, thậm chí thời gian thành lập tròn năm mươi năm.

Có thể nói, rất nhiều người trong này cũng không biết sự nguy hiểm bên ngoài, vừa ra đời đã sống xuôi gió xuôi nước.

Bây giờ, thành thị bị chiếm đóng, bọn họ không có nhà, không có phòng trọ, không có đất đai của mình.

Có tiền tiết kiệm trên máy truyền tin, nhưng bọn họ chưa từng rời khỏi thành thị của mình, không biết nơi khác sẽ có dáng vẻ gì.

Ngay lúc này, máy bộ đàm của tất cả mọi người tự động nhảy ra một khung chat.

Tuyên bố tin tức quyền hạn cao cấp.

Màn hình trên máy truyền tin xuất hiện một nữ tử khiến người ta cảm thấy đẹp đến mức hít thở không thông.

“Các vị cư dân Sùng Lạc thành, ta là phó châu trưởng Bắc Hải châu Bắc Vực liên minh Hoa Hạ, cố ý phụ trách nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện lần này, ta đại diện cho mọi người bày tỏ sự đồng tình sâu sắc với tình cảnh của các vị. Sau đây, chúng ta sẽ liên hệ với đoàn tàu Huyền phù của tập đoàn Chúng Thành, đưa các ngươi đến ba thành thị xung quanh Sùng Lạc thành! Tùy ý lựa chọn địa điểm!”

“Các ngươi còn có một lựa chọn khác, đó là đi theo tập đoàn Phong Lê tiến về Bắc Hải châu, phi thuyền của tập đoàn Phong Lê miễn phí đưa các vị đến Phong Lê thành, để đền bù tổn thất sau tai họa, tập đoàn Phong Lê có thể miễn thuế mười năm, miễn phí cung cấp quyền sử dụng nhà ở. Sau đây, trên máy truyền tin sẽ có nhắc nhở để các ngươi lựa chọn!”

Bạch Ly nói xong, trong bộ đàm của mọi người đổi sang một hình ảnh khác, có thành thị xung quanh Sùng Lạc thành, còn có một lựa chọn là Phong Lê thành.

Có vài người, thậm chí không biết rốt cuộc Phong Lê thành là nơi nào!

Nhưng bọn họ nghĩ lại, lúc lên thang trời bằng sắt thép đó có bốn chữ lớn lơ lửng, Phong Lê chế tạo.

Không chỉ như thế, bọn họ ngẩng đầu có thể thấy bốn phi thuyền nổi lơ lửng trên không trung, to lớn rộng rãi, ký hiệu bên trên cũng là hai chữ Phong Lê rồng bay phượng múa!

Dù là trước đó hay hiện tại thì bọn họ đều ghi tạc cái tên này vào trong lòng, cứ thế lúc đưa ra lựa chọn, trừ khi người có chỗ dựa ở những thành thị khác, phần lớn đều lựa chọn Phong Lê thành.

Lúc này, còn có một đám người lại khác.

Khác với đám người tán loạn kia, bên ngoài chiếc xe làm phòng chỉ huy tạm thời toàn là năng lực giả, số lượng những người này không ít lại có hơn một ngàn người.

Đương nhiên, dựa theo thực lực, nhỏ yếu đều ở vòng ngoài, nhưng yếu nhất cũng có thực lực cấp E mới có tư cách đến gần nơi này.

Bên trong là cấp D, cấp C.

Cho đến khi sáu năng lực giả cấp B trong xe xuất hiện.

Người đi ra đầu tiên là Giang Hào Lâm, các Dị năng giả bước lên cầu thang đầu tiên gồm Long Đào, Chu Sách, còn có người đi ra sau cùng gồm Lý Viễn Sơn, Quản Thiện, Ninh Hâm đều ở nơi này.

0.06069 sec| 2405.281 kb