Lúc này, vô số người đều mở to hai mắt nhìn muốn xem hắn ta thả ra võ kỹ cường đại, cảm xúc của bọn họ bành trướng, cảm thấy trận quyết đấu này chắc chắn có thể để bọn họ lĩnh ngộ thứ gì đó.
Đây chính là Vạn kiếm thuật cấp A cao lớn.
Ngay lúc này, thân trường kiếm lơ lửng trước mặt Lưu Sùng hơi run lên nhè nhẹ, phát ra tiếng vù vù, sau đó một thanh kiếm mở ra tạo thành hư ảnh như là hình quạt, trong hình quạt này tạo thành ít nhất bảy tám thanh kiếm.
Sau đó khuếch tán ra ngoài.
“Ong ong ong!”
Vạn kiếm cùng kêu, tiếng run rẩy phát ra khiến người ta cảm thấy cả người nổi da gà.
Trong mấy tức, trước mặt Lưu Sùng đã xuất hiện hư ảnh mấy ngàn thanh kiếm, những cái này đều do nội lực hư hóa ra vật thất, có được lực công kích cực mạnh, thậm chí cảnh tượng tràn đầy trời đất này cũng đủ nghiền nát dốc núi của đối phương.
“Đi!”
Lưu Sùng lại có lòng tin cực lớn, một chiêu này đã đủ nghiền nát ngọn núi đối diện, đến lúc đó Tần Phong không thể không lùi lại.
Nội lực kinh khủng chống đỡ một ngàn thanh kiếm khí nội lực lao xuống, lại như có nội lực biển lớn của một Cổ võ giả cấp A, khí thế hung hăng.
Sóng khí cường đại đập vào mặt, dù cách ngàn dặm cũng khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Tất cả mọi người đều lau mồ hôi hay cho Tần Phong.
Nhưng lúc này Tần Phong cũng giơ Thanh Vương đao trong tay lên.
Trong nháy mắt Thanh Vương đao trong tay hắn giơ lên lại phát ra tiếng vù vù như có thứ gì đó muốn tránh thoát thân đao, bay lượn đi.
Trong không gian xếp chồng, Thanh Vương đao không có phản ứng là vì căn bản không cảm giác được năng lượng ở nơi đó.
Nhưng chẳng lẽ sau khi dị thụ nơi đó tử vong không có lực lượng linh hồn sao?
Không, vẫn có, thậm chí tất cả đều bị Thanh Vương đao hấp thu.
Tỏa hồn thạch trên Thanh Vương đao vẫn trói buộc những linh hồn đó, lúc này những linh hồn này muốn tránh thoát ra, gặm ăn vạn vật.
“U hồn trảm!”
Tần Phong rót nội lực vào trong Thanh Vương đao, lần thứ nhất bạo phát võ kỹ cấp S trong tay mình.
Hắn không khống chế số lượng hồn phách bên trong Tỏa hồn thạch, tất cả đều kích động.
Nội lực của Tần Phong như là hồng thủy xông phá đê đập mãnh liệt đánh xuống, trong một linh hồn rót vào một tia nội lực, bây giờ trong Tỏa hồn thạch của Tần Phong có bao nhiêu hồn phách?
Lần này dị thú bị đồ sát trong không gian xếp chồng không có một vạn, cũng có 8000.
Trong chốc lát, thiên địa đều mất đi màu sắc, một mảnh màu xám đen khủng bố bộc phát ra từ trong Thanh Vương đao của Tần Phong, nhìn kỹ lại mới phát hiện đây cũng là một số hư ảnh dị thú trong suốt.
Đây là linh hồn dị thú!
Hồ nước trong đan điền của Tần Phong lập tức bị rút mất một nửa.
10 hồ…
100 hồ…
300 hồ…
“Hống hống hống!”
Hư ảnh càng thêm ngưng thực, thiên địa đều mất mắt, cơn gió mạnh nổi lên, lần này đám người vây xem chỉ cảm thấy một loại lạnh lẽo đến rùng mình dâng lên từ sau lưng.
Võ kỹ đáng sợ.
Vốn người của Tần Phong còn đang lo lắng, lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn đằng xa.
Trận quyết đấu của cả hai đã hoàn toàn mở ra.
Kiếm khí vù vù, hồn ảnh gào thét đánh vào nhau
Kiếm khí đâm xuyên qua hồn ảnh, hồn ảnh nuốt sống kiếm khí, cả hai nhanh chóng triệt tiêu thậm chí hình thành vụ nổ to lớn, nội lực khuếch tán lướt qua thực vật trên ngọn núi, gốc đại thụ bật tung ra khỏi mặt đất, cây cỏ bị khuấy thành mảnh nhỏ, thật sự đáng sợ.
Cảnh tượng hủy thiên diệt địa này khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Nhưng trong sự quấn lấy kinh thiên động địa này, trong nháy mắt đã phân ra thắng bại.
Không hề nghi ngờ, hồn ảnh dị thú của Tần Phong thật sự nhiều lắm, thật sự đáng sợ, những bóng mờ kia gầm thét chèn ép kiếm khí, như ong vỡ tổ xông về phía Lưu Sùng.
Lưu Sùng lập tức bị hư ảnh đụng bay ra ngoài.
“Phốc!”
Lưu Sùng phun máu như suối, cả người bay lên rồi lăn xuống dốc núi, hồn ảnh còn lại bị Tần Phong khống chế, tất cả đều đập vào phí trên ngọn núi!
“Ầm ầm ù ù!”
Núi rung lắc, toàn bộ dãy núi không ngừng bị cọ rửa, bùn đất lăn lộn như là đất đá trôi, sau đó dãy núi đều vỡ vụn theo.
Sau bụi đất tung bay, một cơn gió mát thổi qua, tất cả đã kết thúc, mọi người mới thấy được vị trí của Tần Phong vẫn như lúc trước, nhưng Tỷ Muội sơn đối diện hắn lại bị cắt mất độ cao hơn mười mét.
Toàn bộ dãy núi cũng không phải là màu xanh biếc, mà biến thành một mảnh đen vàng, hiển nhiên là kết quả sau khi bùn đất bị nghiền ép.
Ở giữa sườn núi, một bóng người đột ngột đứng lên từ mặt đất, quanh người có nội lực cương khí bao phủ nhưng khóe miệng của hắn ta vẫn tràn ra máu tươi, là Lưu Sùng.
“Lưu đại nhân, ngươi thua!”
Một giọng nói truyền ra ngoài khiến tất cả mọi người lấy lại tinh thần, sau đó xôn xao.
Lưu Sùng lại thua!
Một năng lực giả cấp A nắm giữ Vạn kiếm thuật, đồng thời học tập được tinh túy của một cường giả, trong tình huống giằng co với Tần Phong lại thất bại thảm hại.
Trong mắt Lưu Sùng đều là vẻ phức tạp, trên mặt hắn ta lúc đen lúc trắng, càng có cơn đau sau khi nội thương.
Im lặng một lúc, lúc này Lưu Sùng mới lên tiếng.
“Có chơi có chịu!”
Lưu Sùng gần như là cắn chặt răng, nuốt xuống máu tươi đang dâng lên để nói ra câu này, hắn ta biết trận quyết đấu hôm nay khiến hắn ta thất bại thảm hại, mất sạch thanh danh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo