Năm đó vì muốn yên ổn, ở lại nơi này thủ thành cho Lưu Sùng đúng là công việc nhàn hạ, nhưng trong lòng cũng nghĩ nếu ta đi chiến đấu, đi phấn đấu có lẽ sẽ chết, có lẽ… Đã sớm đến cấp A!
Hơn nữa, vừa nãy lựa chọn lại, hắn ta dứt khoát lựa chọn đến Phong Lê thành.
Đây là sự thật không thể chối cãi.
Trong số những người khác, Giang Hào Lâm cũng giống vậy.
Cuối cùng, sắc mặt Lưu Sùng đã hoàn toàn thay đổi!
“Ngươi đang nói cái gì?” Lưu Sùng trợn mắt giận dữ như là mắt trâu, uy áp mãnh liệt bạo phát ra đè ép về phía Ninh Hâm.
Ninh Hâm lập tức buồn bực kêu lên một tiếng, bịch bịch bịch lùi lại.
Ngay lúc này, Tần Phong trực tiếp bước tới chặn ngang.
“Lưu đại nhân, có chuyện gì từ từ nói, nơi này còn có người bình thường, ngươi bộc phát uy áp rất có thể làm tổn thương người vô tội!” Tần Phong vận chuyển nội lực lập tức hóa giải uy áp của Lưu Sùng, thoạt nhìn vô cùng hời hợt.
Hiển nhiên Lưu Sùng đã lửa giận ngất trời, không chú ý đến những điều này, tức giận nói: “Được, chẳng trách sống lưng cứng rắn như vậy, thì ra ngươi không chỉ mời chào người bình thường, chưa đến mấy ngày thuộc hạ của ta đã bị ngươi đào đi!”
Giọng Tần Phong trầm ổn vang lên, không có chút đắc ý hay vội vàng phủi sạch quan hệ nào, “Đây là lựa chọn của bọn họ, ta không hề có hành động can thiệp, nhưng ta tin tưởng lựa chọn của bọn họ không sai!”
Nếu Tần Phong đã nói ra những lời này, vậy không phải phủi sạch quan hệ, ít nhất cũng có ý cho Ninh Hâm chỗ dựa!
Nhưng câu nói sau cùng, gần như là đứng trước mặt Lưu Sùng khiêu khích.
Tần Phong đang muốn đào thuộc hạ của hắn ta đi.
Lưu Sùng giận quá hóa cười, “Lựa chọn của hắn không sai? Ngươi chỉ là một năng lực giả cấp B, có thể đi vào không gian xếp chồng cũng chỉ dựa vào khổ luyện công phu mà thôi, hôm nay ta cũng muốn xem rốt cuộc ngươi có tư cách gì dám đứng đây khiêu chiến ta!”
Lưu Sùng nói xong, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Ninh Hâm, trên mặt đều là vẻ uy hiếp và dữ tợn.
“Ta muốn để ngươi xem thử, người mà ngươi muốn đi theo rốt cuộc có bao nhiêu thực lực!”
“Ta có bao nhiêu thực lực? Không cần người khác khẳng định, Lưu đại nhân nói câu này là muốn quyết đấu với ta sao?” Tần Phong nghiêm nghị nói.
Binh khí ngược hướng, từ trước đến nay Tần Phong không sợ.
Lúc này Lưu Sùng cũng được coi là người không biết sợ.
“Cũng hợp ý ta!” Lưu Sùng trực tiếp đáp.
Hiện tại Tần Phong có chiến tích uy vũ, tuy lưu truyền rất nhiều nhưng lại không có nhiều người biết rõ.
Đây là việc rất bình thường, bản thân Tần Phong cũng không thích tuyên truyền.
Lần đầu tiên đối phó với năng lực giả cấp A là ở Thần sơn Địa ngục hải, lúc ấy không có mấy người trở về, càng không có ai biết Tần Phong giết chết một Khu thú sư khôi lỗi tử vong có thể đối đầu với cấp S.
Lần thứ hai ở liên minh Mộc Lâm, liên tục tổn thất nhiều năng lực giả cấp A như vậy, hiện tại liên minh Mộc Lâm cũng liều mạng phong tỏa tin tức, triệu tập người ở vị diện khác mới chống đỡ được tình hình, thậm chí cấp S cũng ra tay muốn đối phó Tần Phong.
Lần thứ ba lại là ở Hắc Ám chi thành, Tần Phong một hơi giết ba mươi người, sau khi tiến vào Địa ngục đảo cũng đã giết không biết bao nhiêu người ở trong đó.
Cả ba lần này không có một lần nào tuyên bố ra ngoài, thậm chí sau khi làm ra chuyện như vậy còn bị cao tầng phong tỏa toàn bộ tin tức.
Lưu Sùng đi theo cấp S đã rất lâu không chú ý việc ở Hoa Hạ, nếu không phải lần này Giang Hào Lâm dùng cách đặc thù liên hệ với hắn ta, cộng thêm việc này có biến hóa, hắn ta cũng không quay về.
Cho nên, Lưu Sùng chỉ biết Tần Phong là người mới quật khởi trong một hai năm gần đây, thậm chí cũng không biết thân phận thiên kiêu năm ngoái của Tần Phong, hơn nữa chỉ là một cấp B, hắn ta căn bản không để vào trong lòng, thậm chí là sự tồn tại tùy ý nghiền ép.
Hiện tại, cấp B này lại khiêu khích hắn ta.
Lưu Sùng chắc chắn phải cho Tần Phong một bài học.
“Ầm!”
Lưu Sùng đạp một chân lên mặt đất, cả người đột nhiên nhảy lên từ trên mặt đất, bay về phía không trung.
Khinh công của Lưu Sùng đã là đăng phong tạo cực.
Sau mấy tức, Lưu Sùng đã đến trên một sườn núi thấp bé cách ngàn mét.
Tần Phong nhìn dáng vẻ của Lưu Sùng cũng không chậm trễ, trong trận tỉ thí này hắn nhất định phải đứng ra.
Hắn có thể không quan tâm mấy thủ hạ cấp B muốn đầu quân cho hắn, nhưng nhiều người như vậy thì hắn vẫn quan tâm.
Lưu Sùng không làm việc gì, chỉ động mồm mép một chút đã muốn dẫn người rời đi, dựa vào cái gì?
Tần Phong chưa từng thấy chuyện nào tốt như vậy, dù là trước khi sống lại hay sau khi sống lại, tính cách của hắn chưa thay đổi chút nào, xưa nay không chịu thiệt thòi như vậy.
“Vèo vèo vèo!”
Tần Phong cũng thi triển khinh công, thân thể biến thành từng đạo tàn ảnh, chỉ trong mấy tức đã đạt đến chỗ đối diện sườn núi của Lưu Sùng.
Hai sườn núi này đều thấp bé, gọi là Tỷ Muội phong, ở giữa nối với nhau hình thành một chữ M, khoảng cách giữa hai bên có khoảng năm trăm mét.
Khoảng cách này lấy thực lực cấp B bình thường, chỉ sợ không có cách nào công kích đến phía đối diện, nhưng lấy nội lực hoặc là dị năng cấp A lại có thể nhẹ nhàng nghiền ép phía đối diện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo