Là lựa chọn đến Phong Lê thành hay đi những thành thị khác, hay là xây dựng lại Sùng Lạc thành.

Ba lựa chọn đã được ban bố cho tất cả mọi người, ngay cả bộ đàm của Sùng Lạc thành thủ Lưu Sùng cũng nhận được.

Không chỉ như thế, phía dưới còn có một quyền hạn lựa chọn.

“Các ngươi lựa chọn lại đi!”

Giọng Bạch Ly truyền ra bốn phương tám hướng.

Bạch Ly không sử dụng năng lực dụ hoặc, nhưng bẩm sinh nàng đã có dáng vẻ khiến người ta hướng tới.

Vẻ đẹp của Bạch Ly gặp một lần khó mà quên được, nếu không phải dị năng của nàng khiến ấn tượng của tất cả mọi người với nàng rất mơ hồ, hiện tại Bạch Ly chỉ dựa vào vẻ ngoài đã có thể thu được danh tiếng cao hơn Tần Phong.

Bây giờ, sau khi Bạch Ly nói, tất cả mọi người như cũng nhớ lại dáng vẻ lúc Bạch Ly tuyên bố tin tức.

Lúc này, những người bình thường, các năng lực giả lại đối mặt với sự lựa chọn.

Sùng Lạc thành chủ cũng đứng trước mặt bọn họ, nhưng tất cả mọi người không hề quen thuộc với người này.

Đặc biệt là những người bình thường kia, dù là năng lực giả cấp D cũng chưa có tư cách gặp cường giả cấp A!

“Xây dựng lại Sùng Lạc thành? Đây… Đến Phong Lê thành còn có chỗ ở miễn phí, xây dựng lại Sùng Lạc thành, có lẽ chỗ làm việc của Sùng Lạc thành sẽ rất ít, ta vẫn không đi!”

“Còn phải làm việc cho người ta cũng không biết phúc lợi thế nào, nhưng tập đoàn Phong Lê nổi tiếng như vậy, hiện tại đang phát triển không tệ, đi Phong Lê thành vẫn tốt hơn!”

“Mặc kệ, ta chọn Phong Lê thành!”

“Ta cũng không sợ đắc tội ai, một vị thành chủ chưa chắc nhớ rõ một tên tiểu tốt như ta, ta chọn Phong Lê thành!”

Những người này đều là người lựa chọn Phong Lê thành từ trước, sau khi Lưu Sùng xuất hiện đều dùng giọng nói có quán chú nội lực truyền vào trong tai mọi người, vẻ vênh vang đắc ý, những lời lẽ đương nhiên kia khiến trong lòng rất nhiều người thấy khó chịu, cũng giận mà không dám nói gì.

Hơn nữa, Tần Phong vừa nói đây là hành động cá nhân của hắn, có quyền cho người khác lựa chọn.

Có một vài người nhận ra Lưu Sùng đến để hái quả ngon!

Tần Phong cứu người, Lưu Sùng chạy đến phân chia chiến lợi phẩm, trên thế giới đâu có chuyện tốt như vậy.

Huống chi, lùi một vạn bước để nói, hôm nay là Tần Phong cứu bọn họ, là tập đoàn Phong Lê cứu bọn họ, hiện tại ân nhân của bọn họ còn cả người đẫm máu đứng trên thang trời, chẳng lẽ bọn họ còn không biết cảm ơn sao?

Cho nên, người lựa chọn Phong Lê thành càng thêm kiên định với lòng tin, trong lúc nhất thời tỷ lệ phần trăm phía sau lựa chọn thứ nhất càng ngày càng cao, khoảng trên 80%.

Lần này, đám người vốn dao động cũng bắt đầu lựa chọn Phong Lê thành, thậm chí những người muốn đi những thành thị khác hơi suy tính một chút, cũng cảm thấy Phong Lê thành không tệ.

Cách nói chuyện, hành động của Lưu Sùng đều là mệnh lệnh của người bề trên, hắn ta không biết hắn ta từ bỏ Sùng Lạc thành, sau khi những người kia rời khỏi Sùng Lạc thành, rời khỏi không gian xếp chồng, những người này đã không phải cư dân trong thành thị của hắn ta, mà là một đám người tự do.

Những người này nhanh chóng làm ra lựa chọn, tỷ lệ phần trăm vẫn cao không hạ, chỉ có một vài người cũng nghĩ nếu những người khác rời đi, Sùng Lạc thành còn rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, có lẽ bọn họ có thể trở thành nguyên lão.

Ôm suy nghĩ như vậy, những người này do dự rất lâu mới lựa chọn cái thứ ba!

Dù như thế, tỷ lệ sau cùng cũng nghiêng lệch đến dọa người.

Tiến về Phong Lê thành: 74%

Tiến về những thành thị khác: 4%

Xây dựng lại Sùng Lạc thành: 22%

Tỷ lệ này khiến sắc mặt Lưu Sùng tối sầm lại, điều này cũng như đánh vào mặt hắn ta.

Vừa rồi tự tin đến mức nào, hiện tại khó chịu bấy nhiêu.

Hoàn toàn không ngờ những người này lại nghĩ như vậy, mới mấy ngày mà thôi, Lưu Sùng căn bản không biết rốt cuộc là điều gì lại ảnh hưởng đến bọn họ lớn như vậy.

Dù sao những người này đã sinh sống ở đây nhiều năm như vậy!”

“Được, được được được, đi thôi, một bầy kiến hôi mà thôi, ta cần gì để ý!” Lưu Sùng lạnh lùng nói.

Lúc này, mấy năng lực giả trên xe chỉ huy cũng lần lượt đi ra.

Lưu Sùng hạ xuống từ trên bầu trời, thấy mấy năng lực giả cấp B này, lúc này sắc mặt mới hơi dịu đi.

“Các ngươi không có việc gì thì tốt, Ninh Hâm, tổ chức những người còn lại đi xây dựng lại Sùng Lạc thành đi!” Lưu Sùng phân phó một tiếng.

Lúc này sắc mặt Ninh Hâm khẽ thay đổi, sau đó nhìn về phía Tần Phong.

Tần Phong cũng thấy được dáng vẻ của Ninh Hâm, phát hiện đối phương như có lời muốn nói với hắn, tâm tư khẽ động đã đi xuống bậc thang trời.

Tần Phong không đi rửa sạch máu ở trên người, thật ra quần áo tác chiến của hắn đã rách tung tóe, nếu đi tẩy rửa vết máu trên người e rằng phải đổi quần áo mới có thể che lại tấm vải rách trên người hắn, dứt khoát lười thay.

Sau khi hắn đi xuống, tất cả người xung quanh đều nhường ra một con đường, đây là một loại tôn kính cũng là một loại e ngại!

Bóng dáng đẫm máu của Tần Phong khiến người ta cảm nhận được khí tức cực đáng sợ.

Tần Phong đi vào từng bước một, trong lỗ tai rót vào nội lực tất nhiên có thể nghe được Ninh Hâm, Ninh Hâm thấy Tần Phong đi tới, cuối cùng trong lòng đã thả lỏng, sau đó mở miệng nói: “Lưu đại nhân, Sùng Lạc thành bị hủy, nhiều năm qua ta vẫn phấn đấu ở thành thị này, hiện tại ta muốn đi những nơi khác một chút.”

0.13810 sec| 2408.375 kb