Trong mắt Trương Võ lóe lên vẻ thù hận và điên cuồng, nhìn chằm chằm vào Tần Phong, tuy không nói ra lời nhưng Tần Phong nói không sai.
Cường giả vi tôn, trước khi Tần Phong đến đây, những người này cũng vì Trương Võ có thực lực cường đại nên cung phụng Trương Võ, hy vọng được Trương Võ che chở.
Nhưng bây giờ có một người mạnh hơn đến, quy định do Trương Võ định ra, những thứ muốn thay đổi đều không còn tồn tại.
Trương Võ không cam tâm, lúc này biết nơi này đã không còn đường sống cho hắn ta.
“Lão tử nhớ kỹ mối thù hôm nay!”
Trương Võ nói xong xoay người bỏ chạy.
Tần Phong không ngăn cản.
Ninh Hâm nhìn sự thay đổi này cũng há to miệng.
Tần Phong liếc nhìn một cái khiến Ninh Hâm lập tức biến thành câm điếc, thậm chí còn cảm thấy chột dạ.
Đúng vậy, bọn họ đều ngầm thừa nhận việc đẩy Lâm Ngọc Đình ra ngoài, nhưng bây giờ bị Tần Phong ngăn cản, thậm chí là cứu Lâm Ngọc Đình, tất cả mọi người đều cảm thấy rất mất mặt như bị người ta vén lên một tấm màn che, để lộ ra sự bất lực và không có điểm mấu chốt của bọn họ.
“Tần tướng quân, điều này… Chúng ta cũng không có cách nào…” Sắc mặt Ninh Hâm khó coi.
Tần Phong nói: “Ngươi không cần giải thích với ta!”
Ninh Hâm giật mình, vội vàng nói với Lâm Ngọc Đình: “Đệ muội, thật sự xin lỗi, vừa nãy không bảo vệ ngươi thất tốt nhưng ngươi cũng biết bây giờ xung quanh xảy ra nguy cơ, cũng không biết Giang lão đệ thế nào, vậy ít nhất ngươi cũng có thể tìm được một chỗ dựa!”
Hiển nhiên Lâm Ngọc Đình là một nữ tử thà chết không chịu nhục, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt như phủ băng, “Ta từng nói ta cần chỗ dựa sao? Nếu các ngươi không muốn bảo vệ ta, bản thân ta cũng có thể sống tốt, nhưng lại bị các ngươi coi là hàng hóa giao dịch ra ngoài, ta thật sự không nhận nổi một tiếng đệ muội này, cái giá để làm đệ muội của ngươi thật sự không nhỏ!”
Tần Phong lại khá thưởng thức nữ nhân này, mở miệng nói: “Hôm qua Giang Hào Lâm đã rời khỏi không gian xếp chồng này, cố ý nhờ ta đến đón ngươi ra ngoài, thật xin lỗi vì trước đó có chút chuyện nên bị chậm trễ!”
“Hắn không có việc gì thì tốt!” Lâm Ngọc Đình cũng yên lòng, sau khi không gian xếp chồng, mặc dù Lâm Ngọc Đình không có nội lực nhưng năng lực chiến đấu không giảm đi bao nhiêu, dù sao nàng là một Cổ võ giả, còn có một số võ kỹ không cần sử dụng nội lực cũng có thể thả ra, lúc ấy giết chết một vài dị thú, dẫn theo bảo mẫu trong nhà trốn đi, đương nhiên trong này cũng có chút công lao của Trương Võ.
Vốn còn tưởng sau khi trốn ra ngoài sẽ cảm ơn Trương Võ thật tốt, lại không ngờ xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này Ninh Hâm nghe Tần Phong nói xong lại kích động, mặc kệ việc của Lâm Ngọc Đình trước đó có khiến Tần Phong bất mãn hay không.
“Tần tướng quân, thông đạo không gian còn tiếp tục mở ra không? Vì sao trước đó không bắt đầu từ trong thành?”
Dù sao trung tâm thành thị mới là nơi cường giả tụ tập.
“Lúc mới bắt đầu…” Tần Phong giải thích về không gian xếp chồng và độ khó khi mở ra không gian với bọn họ một chút, về phần mở ra thông đạo không gian ở trên không ngoài thành cũng là việc mà Tần Phong không ngờ đến, dù sao tình huống lúc đó không mở ra ở bên ngoài thì Tần Phong cũng không bất ngờ, biên giới không gian đã bị thực vật xâm chiếm rồi.
Sau đó, Tần Phong cũng nói ngày mai sẽ rời đi, cuối cùng những người này cũng thả lòng.
Nơi quỷ quái này hạn chế thực lực của mọi người, đặc biệt là hai Dị năng giả cấp B kia không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào.
Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể kiên trì chờ đợi một ngày!
…
Lúc này, ở bên ngoài Sùng Lạc thành, mọi người khí thế ngất trời bắt đầu luyện chế một thứ khởi động toàn bộ công cụ cổ xưa, lúc đầu nên do Dị năng giả hệ kim tiện tay chế tạo thứ này, hiện tại nhất định phải dính vào từng chút một.
Đây là một bậc thang lên trời!
Nếu muốn đưa dân cư trong tòa thành thị này ra ngoài, hiển nhiên không thể dùng hộp sắt!
Cho nên, bọn họ dứt khoát thành lập một cái thang sắt.
Chỉ có hệ thống có vẻ vô cùng đơn sơ, tuy hai bên đã làm xong phòng hộ nhưng cân nhắc đến nguyên nhân tải trọng cũng chỉ có lan can, sau khi lên không trung có lẽ sẽ lật qua bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, bọn họ không có khả năng áp dụng bất kỳ vật chất mang theo phù văn gì để chế tác, chỉ là sắt thép bình thường, chất lượng đáng lo, nhưng đây là cách tốt nhất mà bọn họ nghĩ đến sau ngày đầu tiên!
Thời gian một ngày đều vô cùng bận rộn, bọn họ tăng giờ làm việc, cuối cùng hàn ra một cái thang xếp ra xếp vào trăm lần cao khoảng bốn trăm mét.
…
Ngày hôm sau, Sùng Lạc thành đã rơi vào không gian xếp chồng ngày thứ ba.
Sáng sớm, cả tòa thành thị như dần khôi phục, nhưng so với ba ngày trước lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Một số người kẹt ở trong phòng phát hiện những loại thực vật không thuộc về thành thị của bọn họ lại điên cuồng tăng lên, thậm chí đã đạt đến độ cao hai tầng lầu, trong đêm không biết dị thú lặng yên xuất hiện lúc nào, cũng bắt đầu đi săn bắt.
Một số trùng thú kinh khủng lại càng ngày càng nhiều, nghênh ngang xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, bọn nó không còn lớn bằng móng tay mà to như chậu rửa mặt, rêu rao khắp nơi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo